Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đang Yêu

  Theo sự sắp xếp của người cung cấp thông tin, Âu Văn Phú ăn mặc rất thời trang và bước vào phòng bao nơi mục tiêu đang ở đó. Nhưng mà vừa vào đến cửa thiếu chút nữa thì Âu Văn Phú đã phải lui lại bỏ đi ra ngoài. Mùi nước hoa trên thân thể của người phụ nữ này quá mức nồng nặc! Âu Văn Phú đã trải qua mấy tháng quen thuộc với mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Xuân Nguyệt, cho nên anh sớm không có thói quen ngưởi mùi nước hoa quá nồng đậm như vậy. Điều này làm cho bộ phận dạ dày của anh thật sự không thích ứng được! Nhưng mà dù sao anh vẫn là chuyên nghiệp, cho nên anh phải giữ nghiêm đạo đức chức nghiệp, bước chân đi tiến vào bên trong vẻ thiếu tự tin. Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy anh là một nam giới mang vẻ soái ca, lập tức hai mắt tỏa sáng. Cô ta kéo Âu Văn Phú tới ngồi ở bên người mình, lại còn cười duyên rót rượu cho anh. Dạ dày Âu Văn Phú phản kháng ngày càng trở nên phát kịch liệt. Bởi vì anh nhìn thấy rõ ràng thời điểm người đàn bà kia cười thì phấn trát ở trên mặt cô ta đang ào ào rơi xuống, có thể nói giống như là tuyết lở vậy!

     Âu Văn Phú biết nhiệm vụ của mình đã thất bại, bởi vì anh căn bản là không sao chịu được người phụ nữ này. Nán lại thêm một phút đồng hồ đối với anh mà nói, đều là sự tra tấn! Âu Văn Phú buồn khổ uống rượu, hơn nữa còn trút rượu cho người phụ nữ kia đến ngã trái ngã phải. Người phụ nữ kia cũng không đợi Âu Văn Phú có bất kỳ hành động vượt quá, liền đã ngã ngửa ra ngủ trước mất rồi. Âu Văn Phú trong lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ vào nơi ngực, nhắn cho Vũ Thiên một cái tin nhắn nói lời xin lỗi. Mà tin nhắn của Vũ Thiên liền được nhắn trở lại rất nhanh, chỉ đơn giản có mấy chữ: Đồ bỏ đi!

     Âu Văn Phú rơi lệ, đây không phải là câu mà anh đã mắng trợ thủ của mình hay sao? Nhanh như vậy liền quay trở lại đến trên thân anh rồi hả? Hơn nữa Vũ Thiên căn bản là không biết rằng, người phụ nữ này là một con hổ cái, một con hổ cái đó! Chắc cậu ta không hiểu rằng là nếu bị cô ta ăn thì đến ngay cả chút cặn bã cũng đều không thừa lại chút nào!


     Âu Văn Phú khép lại cửa muốn nhỏ giọng đào tẩu, nhưng mà bóng hình xinh đẹp ở nơi cửa lại đã làm cho anh chấn động ngay tại chỗ. Xuân Nguyệt đang khoanh hai tay dựa người ở trên tường, ánh mắt không tốt đánh giá anh. Từ trong  ánh mắt kia đang bắn ra tia nhìn tức giận như muốn giết người, khiến cho Âu Văn Phú, một người đàn ông từng trải, lúc này cũng không nhịn được mà co rúm cả lại..

     "Vũ Thiên gửi tin nhắn cho em, nói anh đang ở nơi này." Xuân Nguyệt lạnh lùng nói.

     Âu Văn Phú sợ đến ngây người! Anh đột nhiên cầm lấy điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Vũ Thiên. Nhưng mà không đợi Vũ Thiên chất vấn, Vũ Thiên liền lạnh nhạt nói: "Đã sớm biết cậu sẽ thất bại, cho nên tôi đã thông báo trước tiên cho Xuân Nguyệt rồi, đồ bỏ đi!"

     Tiếp sau đó Vũ Thiên liền cúp điện thoại, để lại cho Âu Văn Phú một mình ở lại ngổn ngang trong gió rồi. . .


     "Bạn trai aanh đang làm cái gì vậy?" Xuân Nguyệt nghiêng đầu cau mày hỏi.

     Âu Văn Phú tuy rằng rất hận Vũ Thiên, hận đến nghiến răng, nhưng mà bây giờ chính là lúc cần phải làm cho Xuân Nguyệt không còn giận dữ nữa! Anh muốn giải thích cho Xuân Nguyệt hiểu, nhưng mà nơi này chẳng phải là địa điểm giải thích tốt nhất. Hơn nữa giữa bọn họ còn có điều lệ phải giữ bí mật. Những  loại chuyện như thế này anh không thể nói với Xuân Nguyệt được. Trong đầu óc anh trong nháy mắt liền loang loáng thay đổi vô số đối sách ứng biến. Cuối cùng anh liền đi nhanh đến bên người Xuân Nguyệt, có chút tủi thân, nói giải thích: "Đây là nghề phụ của anh, anh cần phải . . . kiếm tiền nuôi gia đình."

     Trong nháy mắt hốc mắt Xuân Nguyệt liền đỏ ửng lên. Cô không để ý tới Âu Văn Phú nữa, mà xoay người liền rời đi. Âu Văn Phú cung không giữ Xuân Nguyệt lại, mà cũng lặng yên đi theo phía sau cô. Trong nội tâm của anh đã mắng Vũ Thiên một vạn lần, hận không thể mang cả hộ khẩu của Vũ Thiên ra mà mắng một trận!. Đọc t𝒓u𝒚ệ𝑛 chuẩ𝑛 khô𝑛g quả𝑛g cáo ﹏ T 𝒓𝖴𝓂T𝒓u𝒚ệ𝑛.𝗩𝑛 ﹏


     Chờ đến thời điểm Xuân Nguyệt lên xe, Âu Văn Phú lập tức kéo mở cửa xe đi theo. Xuân Nguyệt không nghĩ tới Âu Văn Phú lại theo kịp mình như vậy, hốc mắt của cô đỏ lên, rốt cục nước mắt chảy xuống. Xuân Nguyệt níu chặt lấy ống tay áo của Âu Văn Phú, có chút thê thảm hỏi anh: "Anh, anh không cần lại tiến hành làm cái việc mà anh gọi là nghề phụ kia nữa, có được hay không?"

     Âu Văn Phú khó chịu nhất là nhìn thấy cảnh tượng Xuân Nguyệt rơi lệ. Anh không thể đừng được mà nghĩ cần phải trả lời luôn, "được". Thế nhưng mà từ này Âu Văn Phú còn chưa kịp nói ra miệng, thì lại nghe thấy Xuân Nguyệt nói rất kiên định: "Chúng ta kết hôn đi, em sẽ nuôi dưỡng anh!"

     Âu Văn Phú ngây cả người ra rồi! Cái này, cái này… kết quả là thế nào đây chứ? Anh, một người đàn ông trưởng thành, vậy mà lại bị cầu hôn rồi, có phải không hả ? ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui