Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đang Yêu
Nói chuyện về quá khứ, cả hai người đều rất bình thản, nhưng những nhân tố xấu trong bản tính của Mục Vũ Phi và Vũ Thiên vẫn thường xuyên bùng phát ác liệt. Thời khắc vốn dĩ là thật ấm áp, nhưng hai người lại càng không ngừng chèn ép đối với nhau. Nếu không phải do e ngại về thân thể Vũ Thiên vẫn còn không phải là đã tốt lắm, rất có thể Mục Vũ Phi liền xông lên liều mạng với anh rồi !
Đương khi Vũ Thiên nói đến chuyện anh theo đuổi Mục Vũ Phi năm đó, thì Mục Vũ Phi liền ra sức giễu cợt Vũ Thiên, còn đang ở tuổi thiếu niên mà đã biết yêu thích con gái nhà người ta rồi! Tật xấu này của thiếu gia quả thực đã ăn sâu đến tận xương tủy rồi ! Vũ Thiên nhất thời đã bị Mục Vũ Phi làm cho tức nghẹn nửa chết nửa sống, chẳng lẽ còn có người khác khó khăn hơn anh nữa sao? Tám tuổi, anh đã bị Mục Vũ Phi trói buộc sít sao như thế, chẳng lẽ còn có người đàn ông khác còn bi kịch hơn so với anh sao? Ai dám nói còn bi kịch hơn so với anh, Vũ Thiên khẳng định sẽ tiêu diệt người đó luôn! Tức thời anh liền phản bác lại, nói anh lại không đơn thuần cũng không còn nhà mình cô dâu không đơn thuần. Ít nhất thời điểm trung học anh chỉ là thầm mến, còn cô dâu nhà mình thì ngay cả bạn trai cũng đều đã có rồi! Lúc này một đôi oan gia còn thiếu nước làm hạ thấp đối phương đến ngay heo chó cũng không bằng. Bất quá đến cùng ở trong lời nói Vũ Thiên vẫn là tỏ ra khiêm nhượng đối với Mục Vũ Phi. Dù sao nam giới cũng không giống như phụ nữ. Hơn nữa, nam giới mà đã kết hôn thì sự chênh lệch cùng cô dâu liền càng lớn hơn. Cô dâu mất hứng thì lúc ấy sẽ có bão nổi, không thèm nấu cơm cho ăn. Nếu nam nhân can kêu đồ ăn mua ngoài này thê tử tức giận hội càng hơn! Đáng sợ nhất đích thị phân phòng ngủ, mà cắt nam nhân vẫn không thể bên ngoài, đây là kinh khủng bực nào một sự kiện a, cho nên nói nam nhân tại cùng thê tử trong chiến tranh căn bản chính là không hề phần thắng đáng nói.
Vũ Thiên thật dài thở dài, cực kỳ buồn bực thuyết: "Kiếp sau, anh hi vọng sẽ được làm phụ nữ."
Mục Vũ Phi gật đầu đồng ý, "Em đây cũng làm phụ nữ là được."
Vũ Thiên vuốt ngực, cảm giác một luồng máu tươi sẽ phun trào ra. Vì sao cô vợ nhỏ của anh cứ làm cho anh phải tức giận như vậy? Hơn nữa rõ ràng còn có thể làm cho người ta phải tức chết?
Mục Vũ Phi dường như còn ngại không đủ, híp mắt lại hỏi: "Kiếp sau anh vẫn còn nghĩ muốn làm phụ nữ nữa sao?"
Vũ Thiên quay đầu đi, cặp mắt nhắm lại, giả vờ chợp mắt ngủ. Đối với kẻ địch ngoan cố chống lại hẳn là cho một kích trí mệnh. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi hiểu rằng cần phải thu tay càng sớm càng tốt. Dù sao nếu thật sự chọc tức Vũ Thiên, về điểm này thủ đoạn nhỏ của cô còn chưa đủ để cho Vũ Thiên nhét kẽ răng đâu.
Mục Vũ Phi lay lay Vũ Thiên để cho anh đừng giả bộ ngủ nữa: "Bây giờ anh đã có thể xuất viện được chưa?"
"Có thể."
Mục Vũ Phi ôm Bối Bối xoay người đi vào căn phòng kế bên phòng bệnh. Loại phòng bệnh này thuộc khu phòng bệnh cao cấp VIP. Chiếc giường mà Vũ Thiên nằm lúc trước là giường bệnh ở gian ngoài dành cho người chăm sóc. Còn phòng ở bên trong thì càng thêm thoải mái hơn, đầy đủ hết mọi phương tiện. Có thể nói là Mục Vũ Phi hiểu biết quá sâu đối với Vũ Thiên. Vũ Thiên nói anh có thể xuất viện, như vậy chính là không thể, bởi vì anh thuộc loại người không chịu ngồi yên bao giờ. Mục Vũ Phi thì lại khác hẳn với. Cô thật sự có thể ở một chỗ, trừ phi có lúc thật cần thiết, còn không cô thà rằng ở lại trong nhà. Hơn nữa vượt qua phạm vi một trăm thước bên ngoài, cô đều sẽ không lựa chọn làm địa điểm hoạt động. Nhưng mà Vũ Thiên thì không được như vậy. Anh thường xuyên ở trong nhà Mục Vũ Phi nằm lăn lộn trên giường, rồi sau đó kêu la "Phi Phi anh không thể ngồi ngốc ở đây mãi được". Mục Vũ Phi phiền nhất chính là Vũ Thiên không thể ngồi yên một chỗ. Anh còn muốn kéo theo cô đi ra ngoài đi tản bộ. Nếu như cô không đồng ý đi cô, hoặc nếu cô không chịu theo đi, Vũ Thiên liền sẽ lại tiếp tục chọn lăn lộn kêu to ở trên giường. Cho nên câu trả lời vừa rồi của Vũ Thiên tuyệt đối là ở đang muốn lừa gạt cô! Nhất định là Vũ Thiên ở bệnh viện thấy ngột ngạt đến hỏng rồi.
Giường ở phòng kế bên rất lớn, Vũ Thiên ôm cả Vũ Ngôn và Bảo Bảo vào phòng bên trong, để cho mấy anh em bọn trẻ có thể nghỉ ngơi thật tốt, do sai lệc múi giờ.
Ngoài việc ở nhà Mục Vũ Phi tương đối có thể ngủ ngon hơn, trừ phi công việc bận rộn, bằng không cô có thể ngủ đến hơn mười tiếng mỗi ngày. Thời điểm Mục Vũ Phi xuất phát từ trong nước là ban ngày. Bay đến nơi này vẫn là ban ngày, nhưng mà đợi đến lúc cô và bọn nhỏ ngủ tỉnh lại thì đã là nửa đêm rồi. Bọn nhỏ kỳ thực cũng không có sức khỏe có thể ngủ giống như cô được. Nhưng mà mỗi khi đứa nhỏ khi...tỉnh lại cô đều mẫn cảm nhận ra ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...