Mục Vũ Phi rốt cục cảm thấy, người sống lâu ở bên cạnh cùng với Vũ Thiên giờ cũng đã học xấu rồi! Nói thí dụ như Ảnh tử, Lãnh Phong cùng hai bảo bối của cô! Hứa Khiết không chỉ một lần nói với cô về Lãnh Phong vẻ đầy oán giận. Hứa Khiết nói rằng, hiện tại Lãnh Phong chính là một kẻ độc tài, cường thế hơn nữa phúc hắc đến rối tinh rối mù! Ngay cả một người bản tính thuần lương giống như Ảnh tử đâycũng đã học xong bài học khoe mã!
Cô lắc đầu liên tục, thế giới này thật đáng sợ!
Xuyên thấu qua phòng bệnh cửa sổ kính, Mục Vũ Phi nhìn thấy Vũ Thiên đang dựa người ở trên giường bệnh ở xem báo chí. Sắc mặt của anh hồng nhuận, nhưng mà biểu cảm lại rất lạnh nhạt. Không đợi cô ra lệnh, bọn nhỏ liền hoan hô ầm lên "Ba ba", rồi đẩy cửa chạy vào, đầy cao hứng phấn chấn liền nhào tới trong lòng Vũ Thiên. Mục Vũ Phi nói với Ảnh tử đừng để cho người khác tới quấy rầy rồi sau đó cũng theo vào.
Vũ Thiên thời điểm nhìn thấy bọn nhỏ cùng Mục Vũ Phi đến, đầu tiên là kinh ngạc, theo sau đó là mừng rỡ như điên. Anh quả nhiên dự đoán không sai, Mục Vũ Phi và bọn nhỏ vẫn sẽ phải tới. Anh vẫn luôn luôn phỏng đoán rằng, khi nào Mục Vũ Phi phải phá tan những suy nghĩ hạn chế, thì cô mới có thể đi đến bên cạnh anh. Nhưng ngay khi anh đã không thể nào có thể kiềm chế nổi mình nữa, nghĩ muốn ngồi máy bay trở bề nhà để xem dung nhan của cô một chút, thì cô đã đến đây.
Mục Vũ Phi đóng cửa phòng bệnh lại, đi đến bên giường Vũ Thiên. Cô ngồi ở trên ghế dựa tinh thần hăng hái, vui vẻ hỏi: "Anh có nhớ mấy mẹ con em hay không?"
Vũ Thiên nở nụ cười. Mục Vũ Phi hỏi một câu thật vô nghĩa, bởi vì anh sớm đã nhớ nhung cô đến tận cốt tủy. Chỉ còn thiếu mức phát cuồng liều lĩnh vọt tới bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, dùng hành động của mình để nói cho cô biết anh là nhớ nhung cô và bọn nhỏ đến cỡ nào. Mà bây giờ, Mục Vũ Phi đã đến đây, trái tim của trong nháy mắt liền trở nên hoàn chỉnh rồi, hơn nữa còn tràn đầy hạnh phúc thật trọn vẹn.
"Anh rất nhớ mấy mẹ con em." Vũ Thiên thấp giọng nói một câu.
Mục Vũ Phi giương cằm, đầy vẻ đắc ý. nói: "Em đã phải phá tan trùng trùng cản trở, nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ để đi tới được bên cạnh anh. Hơn nữa còn làm tốt trường kỳ chiến đấu, hăng hái chuẩn bị trú ngụ ở nơi này, dọn sạch hết thảy những người ở bên cạnh anh, bị tình nghi có thể quyến rũ đối với anh. Như thế nào, anh thấy em rất lợi hại đấy chứ!"
Ý của Mục Vũ Phi rất rõ ràng, chính là hi vọng được Vũ Thiên khen ngợi hành động vĩ đại này của cô. Mà Vũ Thiên cũng thuận tho sự đắc ý của Mục Vũ Phi, cười khẽ tán dương: "Ừ, em làm tốt lắm, anh thật cao hứng."
Không đợi Vũ Thiên đắm chìm ở bên trong hạnh phúc ấm áp, cuộc sống bình thản của anh đã bị cuộc thăm viếng bất thình lình của vợ và các con của mình, làm cho rối loạn. Bọn nhỏ ngồi thật lâu trên máy bay, luôn luôn không chịu nghỉ ngơi. Lúc này Vũ Ngôn ôm Bảo Bảo nằm ở trên giường bệnh vốn chỉ thuộc về Vũ Thiên, say sưa ngủ vùi. Mà Vũ Thiên chỉ có thể dựa vào ở trên ghế so pha, ôm Bối Bối cũng đang ngủ say, đùi của anh lại còn đang bị Mục Vũ Phi chiếm cứ lấy.
Mục Vũ Phi vươn tay nhéo lên mặt anh, cười duyên hỏi: "Ai là người dễ thương nhất?"
Vũ Thiên sợ đánh thức đứa nhỏ, liền giảm thấp giọng nói xuống, nói: "Là em."
Mục Vũ Phi một phát lăn lông lốc, lại bò lên, híp mắt lại, hỏi một lần nữa: " Ai là người dễ thương nhất?"
Vũ Thiên trợn trừng mắt, nói vẻ rất bất đắc dĩ: "Là em cùng bọn nhỏ."
Mục Vũ Phi gia tăng sức tay, nhe răng cười lại hỏi: " Ai là người dễ thương nhất?"
Vũ Thiên mặt mũi nhăn lại. Dường như cô vợ nhỏ của anh sớm đã quên ở sau đầu chuyện anh đang là bệnh nhân rồi thì phải. Hơn nữa cô còn tỏ vẻ thích bắt nạt anh, mà lại còn bắt nạt anh cực kỳ vui vẻ nữa? Nhưng mà vừa nghĩ tới cô không nề hà lao khổ, không ngại xa vạn lý, để đi tới bên cạnh anh, Vũ Thiên lại không thể nào nổi giận phát hỏa lên được. Nếu như nói là đúng không nghĩ đến phát hỏa, còn không bằng nói, đúng là không dám phát hỏa. Bởi vì tính tình Mục Vũ Phi nhìn như có vẻ mềm yếu, nhưng kỳ thực lại cực kỳ nóng nảy. Nếu thật sự đắc tội với cô, cô sẽ làm cho những người bên cạnh anh cũng không được trải qua những ngày tốt đẹp. Cho nên Vũ Thiên quyết đoán khuất phục rồi, anh xoa vuốt mi tâm đến phát đau, nói: "Anh là người dễ thương nhất."
Mục Vũ Phi đắc ý nở nụ cười. Cô biết kỳ thực Vũ Thiên một thân đều là có tật xấu của vị thái tử gia, thế nhưng mà vì yêu cô, cho nên anh bao dung đối với cô, cưng chiều cô, chấp nhận để cho cô có những hành động không giống với người bình thường. Vũ Thiên giống như là một bức tường che gió, thản nhiên đứng ở trước người cô, vững chãi bất động để che gió che mưa cho cô. Mục Vũ Phi nghĩ đến những thứ này, trong nội tâm liền không tự chủ mà trở nên mềm nhũn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...