Vũ Thiên ôm chặt lấy Mục Vũ Phi, nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: "Phi Phi, anh đã từng nghĩ tới chữa khỏi bệnh cho Đoan Mộc, để cho cậu ta có thể ở làm bạn với em lúc anh không có ở đây. Thế nhưng mà, khi anh nhìn thấy Dany thì anh lại phát hiện ra là anh không thể. Ngoại trừ anh ra, anh không thể để cho em tiếp tục sống cuộc sống cùng với một người đàn ông như vậy được. Nếu thật sự là như vậy thì anh chết cũng không nhắm mắt được."
Đó là một quyết định làm cho người ta vừa vui mừng lại vừa làm cho người ta phải lo lắng. Mục Vũ Phi muốn cười, thế nhưng mà hốc mắt cô lại đỏ ứng lên trước một bước. Cô không thể không nghĩ tới, nếu như Vũ Thiên phẫu thuật thất bại, như vậy cô sẽ vĩnh viễn bị mất đi Vũ Thiên. Cả đời này cô liền chỉ có thể sống với Vũ Thiên ở trong hoài niệm mà thôi. Năm đó thời điểm Đoan Mộc lừa cô, Mục Vũ Phi đã từng một lần hỏng mất. Mục Vũ Phi biết, cô không thể chấp nhận sự thống khổ vì bị mất đi Vũ Thiên. Nếu chuyện như vậy mà xảy ra, Mục Vũ Phi thực sự không biết bản thân mình sẽ biến thành cái bộ dáng gì nữa. Hoặc là nói, cô không biết mình có thể thừa nhận nổi cái kết quả này hay không!
Vũ Thiên dùng bàn tay bịt đi ánh mắt của Mục Vũ Phi, cười nói: "Anh đã lựa chọn phẫu thuật, đương nhiên anh tin tưởng là mình có thể còn sống sót. Em là của anh, thì vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình anh mà thôi."
Mục Vũ Phi nhếch khóe miệng vừa khóc vừa cười, nói: "Đến lúc nào rồi rồi mà đại thiếu gia ngài còn chẳng hề để ý như vậy!"
"Đúng vậy đó! Anh vốn dĩ chính là một đại thiếu gia mà. Đại thiếu gia trời sinh chính là có cái đức hạnh này." Vũ Thiên nở nụ cười vẻ đắc ý.
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi cũng không làm bạn với Vũ Thiên đi đến nước A để tiếp nhận việc điều trị. Bởi vì Vũ Thiên cần phải nằm viện một tháng trở lên thì mới có thể thực hiện phẫu thuật được. Trong lúc này trụ cột chính trong nhà chính là cô. Vũ Thiên không ở nhà, cô sẽ phải chống đỡ cho toàn gia tộc. Hơn nữa các con trai của cô vẫn còn nhỏ, Mục Vũ Phi cần phải ở bên cạnh với bọn nhỏ, chăm sóc cho các con, trấn an cho bọn trẻ.
Hành trình của nhóm người Dany kết thúc sớm hơn dự định. Bọn họ cũng sẽ không bởi vì việc của Mục Vũ Phi mà lưu lại. Mục Vũ Phi cũng đành nuốt lời đối với Lôi rồi, bởi vì Dany cũng không muốn để một mình Lôi ở lại nơi này. Tuy rằng Lôi thật sự rất yêu thích Mục Vũ Phi, thế nhưng mà, đối với quyết định của ba ba, cậu bé cũng không có nơi nào để phản bác lại được. Mà Annie trải qua cảnh cáo của Mục Vũ Phi về sau cũng trở nên cực kỳ có nề nếp. Chỉ có điều là, sắc mặt của cô ta không có một chút hòa nhã nào đối với tất cả mọi người.
Cũng may là bọn nhỏ đã đến thời điểm khai giảng, Mục Vũ Phi càng có nhiều thời gian tự do sắp xếp. Cho tới nay cô cũng chưa từng đi thăm hỏi đối với những người bạn thân thiết của mình một lần nào.
"Cô bây giờ là vì là bên người không có đàn ông ở cùng, cô một mình buồn chán cho nên mới nghĩ đến việc đi tìm chúng tôi có phải không, hả ?" Doãn Tiểu Nhu giả bộ không vừa lòng, đẩy Mục Vũ Phi một phen.
"Đúng vậy đấy," Mục Vũ Phi khuấy động lấy cốc nước, nói vẻ mệt mỏi, "Có đàn ông ở bên cạnh, có ai còn nghĩ đến việc sẽ nhớ nhung đến người khác nữa chứ?"
Tất cả mọi người bị lời nói này của Mục Vũ Phi làm cho bị nghẹn họng không nhẹ. Nhưng mà bọn họ cũng biết, thời điểm tâm tình buồn bực, Mục Vũ Phi sẽ lôi kéo mọi người cùng nhau buồn bực cùng với cô. Càng là người quen biết, Mục Vũ Phi sẽ càng ép buộc người ta càng độc ác hơn. Cho nên bọn họ hoàn toàn tựa như không nghe thấy những lời nói kia của Mục Vũ Phi, mà lựa chọn lắng nghe cô nói chuyện có thể vui vẻ thêm một chút.
"Xuân Nguyệt à, Bảo Bảo nhà chị nói, nếu như khuê nữ nhà em lớn lên giống như em, như vậy tương lai nó liền cưới khuê nữ nhà em đấy. Nếu trưởng thành mà giống như Âu Văn Phú, coi như xong."
"Cô nói như vậy là có ý tứ gì vậy hả? !" Âu Văn Phú xù lông rồi ! Anh trưởng thành không xong nghĩa là cái gì chứ? Ít nhất Âu Văn Phú anh cũng là một người đàn ông anh tuấn, tiêu sái ngọc thụ lâm phong, dựa vào cái gì mà đứa nhỏ của nhà họ Vũ kia liền thấy chướng mắt đối với anh như vậy?
Mục Vũ Phi hưng trí còn nói tiếp vẻ không quan tâm: "Kỳ thực Bảo Bảo cũng đã nói, nếu bọn chúng trưởng thành, Xuân Nguyệt vẫn còn xinh đẹp như vậy, bọn chúng sẽ không để ý mà cưới cô về."
Mục Vũ Phi không có nói câu dưới, bởi vì Vũ Thiên dùng vũ lực áp chế ý tưởng cực kì không đáng tin này của bọn nhỏ! Bất quá câu nói này thôi cũng đã đủ để cho Âu Văn Phú thấy buồn bực một lúc rồi. Dù sao ngôn ngữ của bọn nhỏ mới thực sự là cực kỳ chân thành tha thiết. Xuân Nguyệt bị trêu chọc liền cười khanh khách không ngừng, một mực khen ngơi bọn nhỏ có ánh mắt tốt. Tốt đến mức, trước cũng không có ai, mà sau cũng chẳng tìm thấy người nào, làm cho Âu Văn Phú nghe mà dựng râu trừng mắt một hồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...