Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đang Yêu

 Từ khi Mục Vũ Phi trở về đến giờ liền chưa từng có hôm nào tới để gặp mấy người bọn họ. Mới đầu là Mục Vũ Phi cùng đi đến căn cứ quân khu với Vũ Thiên, rồi sau trở lại nhà họ Vũ để mừng năm mới. Đến cuối cùng lại đi du lịch ở Hải Nam. Hành trình của Mục Vũ Phi đầy chặt, nên cô căn bản không có thời gian để tụ hội cùng với mọi người. Thế nhưng mà không có người nào có ý nghĩ trách móc cô. Dù sao do thân thể Vũ Thiên thập phần không tốt, lại còn có mấy đứa nhỏ nữa, Mục Vũ Phi bận về việc gia đình đương nhiên là cần phải như vậy. Xuân Nguyệt đùa giỡn cùng Mục Vũ Phi một phen, sau đó liền sáp nhập vào cùng với nhóm mấy người phụ nữ kia. Xuân Nguyệt nói, là bạn bè của Mục Vũ Phi thì chính là bạn bè của cô. Cho nên mọi chi tiêu của cuộc vui chính là trách nhiệm do cô gánh vác.

     Cái miệng của Xuân Nguyệt nói tiếng Anh cực kỳ lanh lợi, hơn nữa khí chất trên người cô cũng rất tao nhã, hoàn toàn là một bộ dạng của một phụ nữ thế gia. Mấy người nhóm Karen gặp bạn của Mục Vũ Phi thấy khí tràng đều mạnh mẽ như thế, cũng bắt đầu nhìn kỹ lại Mục Vũ Phi một lần nữa. Xem ra, thật sự đúng như lời mà cô đã nói, Mục Vũ Phi kỳ thực tự thân cũng là một người phụ nữ rất có tiền.

     Lực chú ý của Annie lúc này đây đều dồn lên trên người của Vũ Thiên. Cô ta luôn luôn mượn cơ hội để bắt chuyện cùng Vũ Thiên, còn dùng bộ ngực như có như không cọ cọ lên cánh tay của Vũ Thiên. Ngoài dự đoán mọi người, Mục Vũ Phi lại hầu như không để ý tới đối với hết thảy những việc như vậy, mà ngược lại, cô vẫn cao hứng uống rượu cùng với các bạn của mình.


     "A, thật sự không giống với chị chút nào cả. Việc này chị chị nhìn thấy mà vẫn có thể giữ được vẻ trấn định như vậy hay sao?" Xuân Nguyệt buồn cười hỏi.

     Vì tôn trọng bạn bè của Mục Vũ Phi, cách giao tiếp của Xuân Nguyệt vẫn luôn luôn giữ thái độ như bình thường. Điều này càng làm cho sự hảo cảm của mọi người đối với cô trực tiếp thăng hoa hơn.

     "Tôi đã nói Dany đúng là ánh mắt bị mù rồi, thế nào lại tìm một người phụ nữ như vậy chứ!" Monica làm động tác giống như muốn nôn mửa, tựa vào trên người Karen tỏ vẻ suy yếu.

     Mục Vũ Phi uống một ngụm bia, nói vẻ không có chuyện gì: "Mọi người phải tin tưởng, thời điểm Vũ Thiên không còn kiên nhẫn nữa, phản ứng có thể càng kịch liệt hơn so với tôi nhiều!"

     Tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, chỉ có Xuân Nguyệt biểu cảm trên mặt tỏ vẻ đồng ý, trong lòng còn có chút thấy sợ hãi.


     Bởi vì Vũ Thiên cho rằng Annie là người giống như với nhóm người của Karen lúc trước, cho nên anh cũng không có ý làm cho cô ta khó chịu hay mất thể diện trước mọi người. Nhưng mà Vũ Thiên không thể không nhận thấy cái cô gái Annie này thật sự rất đáng ghét. Cô ta đã làm mòn hết sạch sự kiên nhẫn của anh rồi.

     "Vũ, có thể nhìn ra ở quốc gia này anh là một người rất có thế lực đó!" Annie cười duyên hướng về phía Vũ Thiên nói.

     Vũ Thiên giơ lên ly rượu, ôm lấy khóe miệng cười lạnh, nói: "Tôi khuyên cô vẫn nên đừng có hỏi thăm gì nữa thì tốt hơn, vì để cho tánh mạng của cô được an toàn."

     Annie cũng không hề bị giọng điệu này của Vũ Thiên làm cho hoang mang sợ hãi, ngược lại cô ta lại cảm thấy đây chính là một loại thủ đoạn tán tỉnh của anh. Cô ta khanh khách cười tựa người vào trên cánh tay của Vũ Thiên, còn vươn ngón tay ra muốn dò xét trên ngực của Vũ Thiên. Vũ Thiên vốn là một thái tử gia, cái việc ngồi ở đây mà bán tiếng cười để mua vui căn bản là không phù hợp với tính cách của anh! Vũ Thiên đột nhiên đứng lên, vẻ mặt đầy sát khí nhìn Annie, cười lạnh nói: "Cô tốt nhất là không nên coi lời nói của tôi đây giống như là một trò đùa! Bằng không tôi rất thích để cho cô biết được đến cùng bản lĩnh của tôi to lớn đến bao nhiêu!"


     Annie bị sát khí khủng bố phát ra từ cả người Vũ Thiên hù dọa đến mức cả người cứng đờ, gò má run rẩy cũng không biết nên nói những gì. Karen nhìn thấy Vũ Thiên trách cứ Annie với vẻ cực kỳ không nể mặt như vậy, bản năng cũng co rúm lại ở bên người Mục Vũ Phi. Cô làm sao có thể quên được ở cái ngày ở Venice. Ngày ấy, gương mặt của Vũ Thiên sau khi Mục Vũ Phi bị rơi xuống nước thật giống như một sát thần vậy. Karen e rằng, đó mới chính là diện mạo thật của Vũ Thiên. Chẳng qua là, khi đối mặt với Mục Vũ Phi thì lúc ấy trên gương mặt của anh mới hiện ra một chút vẻ ôn hòa, mềm mỏng mà thôi.

     Vũ Thiên đen mặt đứng dậy đi về hướng quầy bar. Vị trí mà mấy người bọn họ lựa chọn là ở một bên hội trường, nơi này có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt. Annie tức giận bất bình, không cam lòng liền đứng dậy định đi theo đuôi đối với Vũ Thiên. Mục Vũ Phi vào lúc này mới chịu mở miệng, cô cười nói: " Annie, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn là không nên đi đến chỗ đó. Bằng không rất có thể cô còn chưa đi tới được nơi đó thì cũng đã biến mất từ nơi này rồi. Mục Vũ Phi tuy rằng vẫn cười, thế nhưng ý cười này lại không hề truyền đạt đến ở trong ánh mắt của cô. Từ giọng nói này của Mục Vũ Phi, Xuân Nguyệt ra ý bảo với bảo vệ vây ở chung quanh Annie, khiến cho tình cảnh của cô ta trở nên tiến thoái không được.

     Annie oán độc nhìn Mục Vũ Phi, nhưng lại ngại khắp nguy hiểm chung quanh, nên trên mặt chỉ có thể bày ra vẻ vừa tái xanh vừa đỏ ửng đan xen, sau đó gõ mạnh đôi giày cao gót mà rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui