Có thể là do Đoan Mộc quá mệt mỏi, cho nên đã làm cho thân thể ngày càng sa sút đi. Thế nhưng mà ở bên cạnh anh lại cũng không có nhân tài nào có thể dùng được. Mà người cha của anh hiện giờ đã lớn tuổi rồi, có rất nhiều chuyện cũng đã lực bất tòng tâm. Mục Vũ Phi khoanh hai tay lại nhìn Đoan Mộc, trong ánh mắt đều là sự khinh bỉ. Đoan Mộc xấu hổ rồi! Chuyện này nếu như từ trong ánh mắt của người khác truyền lại loại tin tức này, anh ngược lại, sẽ có thể thản nhiên đối mặt. Bất quá nếu như theo thần thái của Mục Vũ Phi đang biểu hiện ra ngoài kia, Đoan Mộc thật muốn đào một cái hang để chui vào rồi.
"Có thể để cho hai chúng tôi một mình ở lại đây một lúc được hay không?" Mục Vũ Phi quay đầu lại nhìn nhìn Vũ Thiên cùng cha của Đoan Mộc hỏi.
Ánh mắt của Vũ Thiên nhíu lại, ánh mắt nhìn Đoan Mộc cũng trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều. Đoan Mộc xấu hổ rồi. Bà xã của Vũ Thiên muốn nói chuyện với anh, điều này cũng muốn trách tội cho Đoan Mộc anh hay sao? Đoan Mộc cảm thấy Vũ Thiên có ý tứ là muốn thật hủy diệt anh một cách nhân đạo. Việc này thật sự là rất đáng xấu hổ rồi !
Vũ Thiên đỡ cha của Đoan Mộc chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh. Khi anh đóng cửa lại một cái, Mục Vũ Phi lập tức mạnh mẽ túm lấy cổ áo của Đoan Mộc, đồng thời nhe răng cười tiến sát đến gần anh ta.
"Phi Phi, Phi Phi! Có chuyện gì hay thì cứ nói ra! Đừng có động thủ động cước sẽ có nhiều ảnh hưởng không tốt đâu!" Đoan Mộc tru lên cứu giúp quần áo của mình. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, thì quần áo sẽ bị xé rách mất thôi. Nếu quần áo của anh bị xé nát, lại còn bị Vũ Thiên nhìn thấy bờ vai của anh ta có bộ dạng nửa lộ ra ngoài như vậy, nói không chừng Vũ Thiên thật sự muốn giết chết anh ta!
"Tôi hỏi anh, có phải là anh không muốn sống nữa rồi hay không?" Mục Vũ Phi lạnh mặt hỏi..
Đoan Mộc nhìn lại Mục Vũ Phi, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự đơn thuần thấu triệt, không mang theo một chút sắc thái ngụy trang nào. Đoan Mộc cũng không hề đụng chạm vào Mục Vũ Phi, mà nhẹ nhàng nhích người lại gần về phía sau, cười hỏi: "Phi Phi, không phải tôi vẫn luôn là một người dư thừa hay sao? Đối với mẹ tôi, đối với cô, đối với gia đình nhà Đoan Mộc nữa."
Mục Vũ Phi buông tay ra. Cô xoa xoa cằm, tựa như có chút đăm chiêu nói: "Nhưng mà đối với Vũ Thiên thì anh lại không phải là người dư thừa, đối với cha của anh nữa, anh cũng không phải là người dư thừa. Cha của anh, chỉ vì anh mà đã già sọm đi rồi. Hơn nữa Vũ Thiên chưa bao giờ giơ tay ra giúp đỡ đối với người mà chính mình không coi trọng."
Đoan Mộc càng cười sáng lạn hơn Anh chẳng phải là muốn làm ra vẻ, mà thật sự là anh rất vui vẻ. Anh trưởng thành như vậy, lần đầu tiên tìm được lòng trung thành, không chỉ xuất phát từ người cha của anh, mà còn xuất phát ở tình bạn cùng Vũ Thiên. Đoan Mộc có rất ít bạn thân, nếu cố gắng phải tính, thì có thể nói..., Mục Vũ Phi tính là một người, một người khác nữa, đó chính là Vũ Thiên. Cho tới nay, cha của anh đối với anh cũng không có ngôn ngữ hiền hậu nào. Thế nhưng mà Đoan Mộc sẽ vĩnh viễn sẽ không quên những ngày tháng gian nan làm "con trai" kia. Mà Vũ Thiên, mặc dù mắt vẫn luôn luôn tương đối lạnh lùng, Thế nhưng mà anh có thể cảm nhận được, Vũ Thiên thật sự coi anh là một người bạn thân, luôn luôn đối xử tốt với anh.
Thẳng thắn mà nói, Mục Vũ Phi cũng nhẹ giọng nở nụ cười. Cô kỳ thực chính là nghĩ muốn hù dọa Đoan Mộc một chút mà thôi.
"Làm cuộc trao đổi thế này, thời điểm Vũ Thiên đi nước A, anh phải thay tôi chăm sóc cho anh ấy."
Đoan Mộc chớp chớp cặp mắt to nhìn Mục Vũ Phi, rồi sau đó liền nở nụ cười. Anh thật sự đã cho rằng Mục Vũ Phi đến đây bởi vì luyến tiếc thân thể anh. Nhưng xem ra cô tới đây là vì một cái mục đích khác, chính là bởi vì Vũ Thiên. Đoan Mộc anh lại tự mình đa tình, nhưng khi nhìn đến cái bộ dạng này của Mục Vũ Phi, Đoan Mộc lại cảm thấy, có thể luôn luôn thích một người thật là tốt.
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★
Việc buôn bán của gia tộc Đoan Mộc có sự phối hợp chặt chẽ của nhà họ Vũ. Đoan Mộc cũng không có nghĩ rườm rà nhiều như vậy. Ổn định lại tâm thần tiếp tục điều dưỡng thân thể của anh thật là tốt, không tới một tháng liền khôi phục lại được giống như trước kia. Tuy rằng vẫn còn chưa phải là tốt lắm, nhưng mà đã miễn cưỡng có thể tiếp nhận vệc giải phẫu được rồi. Tuy rằng cha của Đoan Mộc cùng mẹ kiên trì ở lại giúp con trai điều dưỡng một thời gian ngắn, nhưng mà Đoan Mộc cũng rất kiên trì, anh hi vọng thân thể của mình có thể dần dần tốt lên, không để cho người khác phải lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...