Tấm ảnh được gửi đi, rồi sau đó Mục Vũ Phi lập tức tắt máy điện thoại. Cô có thể nghĩ đến được, nếu như Lương Ngọc Tường mà nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến như vậy, nhất định sẽ nổi giận, hơn nữa sẽ còn bắt Cố Tiểu Khê tuyệt giao cùng với cô. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi không thể không thừa nhận, hiện tại cô đang thật sự rất cao hứng. Trước kia cô cho rằng Cố Tiểu Khê không còn sống ở nhân thế nữa, sau này Cố Tiểu Khê lại lẻ loi hiu quạnh sống một mình như vậy… Thế nhưng mà có thể nói, các cô đều đã trải qua cuộc sống có chút cực kỳ tương tự như nhau. Bất quá cuối cùng các cô đều đã được hạnh phúc, đều có thể được ở bên người mà mình yêu mến.
Vũ Thiên không đưa tay xó xoa mái tóc của Mục Vũ Phi, chỉ khẽ cười nói: "Phi Phi, không phải em đã nói đó sao, người tốt sẽ được gặp những chuyện tốt."
☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Kỳ nghỉ ngơi của cả nhà Vũ Thiên bị kết thúc sớm hơn dự định vì có một cuộc điện thoại của bệnh viện gọi đến. Người ở bệnh viện nói tình hình của Đoan Mộc thật sự không tốt, cẩn phải làm phẫu thuật nhanh một chút. Mấy năm gần đây Đoan Mộc đều sống ở thành phố A, một mặt là ở triển khai sự nghiệp của nhà Đoan Mộc, một mặt là tìm kiếm được tủy sống phù hợp với anh. Thời điểm Đoan Mộc về nước, người cha trên danh nghĩa của Đoan Mộc sẽ biết anh chẳng phải là đứa nhỏ của nhà Đoan Mộc. Mà Đoan Mộc cũng không có ý giấu diếm, chỉ nói là nghĩ muốn giao lại cổ phần công ty còn lại trong tay mình cho người nhà Đoan Mộc. Bởi vì nếu như anh không còn vật gì trong tay nữa, thì một thân một mình sẽ cảm thấy thoải mái tiêu sái hơn. Mà người cha trên danh nghĩa không có liên hệ máu mủ kia của anh thì liền trầm mặc một đêm. Đến ngày hôm sai, đôi mắt ông đỏ kè lên, quát lên con trai, rồi sau liền không có câu tiếp theo nữa. Mấy năm nay Đoan Mộc vất vả như thế nào, so với bất cứ ai khác, ông đều nhìn thấy rất rõ. Tuy rằng ông không bao giờ nói ra điều này, nhưng mà Đoan Mộc lại chính là người mà ông yêu thương nhất. Tuy rằng Đoan Mộc tuy rằng vì vấn đề mẹ đẻ của mình mà anh cũng đã từng phản nghịch, nhưng mà Đoan Mộc vẫn luôn luôn thật hiếu kính với người cha trên danh nghĩa lẫn người trong nhà. Chỉ cần người trong nhà gặp chuyện không may, chung quy Đoan Mộc chính là người thứ nhất xuất hiện, lặng yên bồi ở bên cạnh người nhà. Cha của Đoan Mộc là người phi thường chú trọng đến chuyện huyết mạch, thế nhưng mà thực sự trong lúc này, ông lại không muốn bị mất đi người con trai mà bản thân ông vẫn cho rằng là con của mình, nuôi dưỡng suốt hơn mười năm qua. Rốt cuộc ông cũng đã đưa ra một quyết định gian nan nhất của cuộc đời này, ông vẫn thừa nhận Đoan Mộc là con trai của mình như cũ, hơn nữa Đoan Mộc vẫn được hưởng quyền kế thừa.
Vũ Thiên vì Đoan Mộc mà vẫn luôn luôn tìm kiếm mẫu tủy có thể phù hợp. Việc này thật vất vả, đợi đến khi thân thể của Đoan Mộc được dưỡng sức khỏe lên rồi, đã có thể tiến hành cấy ghép tủy thể được rồi, thì sức khỏe của anh lại bị suy sụp.
Thời điểm Mục Vũ Phi nhìn thấy Đoan Mộc, thì tóc của anh cũng đã rụng sạch cả rồi. Còn người cha của anh thì đang làm bạn ở một bên, dung nhan tiều tụy và già cả.
Vũ Thiên cau mày nhìn một chồng tài liệu ở đầu giường, vẻ không vui nói: "Nói cho cậu biết, cậu cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt! Chẳng lẽ cậu không muốn sống nữa hay sao?"
Đoan Mộc không phản ứng đối với Vũ Thiên, mà là nhìn sang Mục Vũ Phi đang đi vào cửa, vẫy vẫy tay, để lộ ra tám cái răng đúng tiêu chuẩn, tươi cười nói: "A, Phi Phi!"
Mục Vũ Phi lườm anh một cái trắng mắt, đi đến bên cạnh người cha của Đoan Mộc, đỡ ông đến ngồi ở trên ghế sofa. Cô nhìn ra sức khỏe của ông già không được tốt lắm. Bệnh tình của Đoan Mộc đối với ông mà nói, chính là một sự đả kích vô cùng lớn. Nếu như sức khỏe của Đoan Mộc mà lại tiếp tục chuyển biến xấu đi, rất có thể người cha của anh sẽ bị ngã xuống trước cả anh nữa.
Cười cái gì mà cười kia chứ! "Bác à, bác đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu." Mục Vũ Phi lên tiếng an ủi.
Đoan Mộc bất mãn hét lên: "Tôi còn đang sống sờ sờ ở chỗ này kia đấy! Đừng có nói giống như là tôi đã đột ngột chết đỉ như vậy chứ!"
Nghe thấy Đoan Mộc nói như vậy, cả thân hình người cha của Đoan Mộc liền chấn động, suýt nữa liền choáng váng mắt hoa ngất xỉu đi. Đoan Mộc cũng ý thức được là mình đã nói sai nói, chỉ có thể nói vẻ đầy chua sót: "Ba à, con sẽ không có chuyện gì đâu."
Vũ Thiên đến ngồi ở trên ghế dựa, xem qua tập bệnh án trong tay nói: "Tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi, sức khỏe của cậu cũng không tính là quá tệ. Qua tháng này sức khỏe hồi phục lại giống như bộ dạng lúc trước là có thể cấy ghép tủy được rồi."
Thời gian này Đoan Mộc vốn là đã nghĩ kỹ, sẽ điều dưỡng thân thể mình cho thật tốt. Thế nhưng mà anh mấy người chị gái không nên thân kia lại đã lấy sản nghiệp gia tộc ra để gây sức ép đến mức chướng khí mù mịt. Bất đắc dĩ Đoan Mộc đành chỉ có thể tự mình ra tay xử lý sản nghiệp gia tộc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...