Mục Vũ Phi dừng tay một chút. Giọng nói kia của Vũ Thiên nghe qua chính là giọng nói của một cậu nhóc đáng thương. Vừa nghe thấy trái tim của Mục Vũ Phi có chút ngưa ngứa như bị cào nhẹ qua! OMG! Mục Vũ Phi xiết chặt cái mũi muốn lui về phía sau một chút. Cô có cảm giác máu trong cả người cô đều đang xông lên mặt rồi, còn có cái mũi đang theo xu thế bùng nổ!
Vũ Thiên từ khe hở của chiếc khăn lông len lén xem Mục Vũ Phi. Trong nội tâm anh cười nhạo Mục Vũ Phi là người nhát gan, dễ dàng đã bị người khác bắt bí, uy hiếp rồi.
Mục Vũ Phi rối rắm xoay quanh tại chỗ. Cô muốn đi, thế nhưng lại sợ Vũ Thiên có một mình ở đây, rất có khả năng là anh sẽ không sao chịu nổi. Không cần đi, thân thể của cô không thể chịu nổi. Đây quả thực là một chuyện có 2 sự lựa chọn rất khó chịu! Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi rối rắm không thôi, liền chống đỡ vào bồn tắm lớn bên cạnh chậm rãi đứng dậy. Các giọt nước theo lồng ngực của anh chảy xuống dưới. Mục Vũ Phi rơi lệ, cô bổ nhào vào trên người Vũ Thiên vòng tay ở trên eo thịt mềm của anh, lã chã chực khóc nói: "Chồng ơi, anh mập ra rồi đấy, dáng người của anh đều bị biến dạng rồi !"
Thân hình Vũ Thiên mất thăng bằng như sắp bị ngã sấp xuống. Hiện tại anh thực sự nghĩ chỉ muốn bóp chết Mục Vũ Phi! Hiện tại anh biến thành như thế này, nguyên nhân là do ai? Đây còn không phải là do Mục Vũ Phi đã dỗ dành cho anh ăn giống như là cho heo ăn hay sao? Hiện tại cô lại còn tỏ vẻ ghét bỏ anh như vậy?
Vũ Thiên đưa tay đỡ vào nơi cái gáy của Mục Vũ Phi hung hăng hôn lên đôi mềm mại đỏ mọng của cô, cạy mở hàm răng của cô quấn quít với môi lưỡi của cô. Mục Vũ Phi bị đoạt đi hơi thở, cô chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra trước hơi thở lẫn khí chất cường thế từ trên người Vũ Thiên. Nơi hạ thân nóng rực lên, Mục Vũ Phi đẩy mạnh Vũ Thiên ra, lúng túng nói: "Ông xã, cái kia, dì cả của em đã đến rồi."
Vũ Thiên rốt cục phát hiện ra, hóa ra cuộc sống chính là bàn trà, mà anh chính là cốc chén bày trên mặt bàn đó. Ánh mặt trời chiếu lên, tỏa ánh sáng vàng lấp lánh. . .
☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Hải Nam chính là vùng đất á nhiệt đới, nơi có thật nhiều sản vật hoa quả mới mẻ, ví dụ như xoài và dừa. Đây đều là loại quả mà Mục Vũ Phi rất thích ăn, thế nhưng mà mấy cha con nhà họ Vũ thì lại phi thường phi thường chán ghét hai loại quả này. Bọn họ cảm thấy hương vị dừa nước quá mức nhạt nhẽo, mà ăn xoài sẽ làm ngón tay và miệng đều bị ngứa, bọn họ thật sự thật không thích.
Thấy ánh mắt của cả mấy cha con nhà Vũ Thiên đều nhìn mình tỏ vẻ ghê tởm, Mục Vũ Phi xùy một tiếng, nói: "Thật không biết hưởng thụ!"
Bối Bối co rúm lại ở trong lòng Vũ Ngôn, nói vẻ đầy sợ hãi: "Anh à, một hồi nữa ngàn vạn đừng để mẹ ôm anh nhé! Mẹ ăn xoài xong, ôm anh là anh sẽ bị ngứa đấy! Vũ Ngôn ôm Bối Bối trốn ở phía sau Vũ Thiên, níu chặt lấy cổ áo của Vũ Thiên nhất định không chịu buông tay. Vũ Thiên cau mày nghiêng mặt, nhíu mi nói: "Em không thể đứng sang bên cạnh để ăn hay sao, nhìn thấy em ăn đến phát ghê người ."
Đầy tay Mục Vũ Phi đều là nước xoài. Cô vẫy vẫy tay về phía bốn cha con Vũ Thiên. Bọn nhỏ lập tức liền núp ở phía sau ghế so pha, mà Vũ Thiên thì lạnh nhạt hơn rất nhiều. Bất quá anh lại nắm chặt lấy chiếc gối ôm ở bên người, tùy thời chuẩn bị để tự bảo vệ cho bản thân thật tốt.
"Dừng lại được rồi đấy.., nhìn xem mấy cha con nhà anh bị hù sợ kìa!" Mục Vũ Phi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra toilet rửa tay.
Bốn cha con nhà họ Vũ liền đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bọn họ buồn bực nhìn theo bóng lưng Mục Vũ Phi, giống như là thật sự không hiểu nổi vì sao Mục Vũ Phi lại chọn loại hoa quả phiền toái khó như vậy để ăn.
Không đợi bốn cha con nhà họ Vũ hiểu được rõ ràng, Mục Vũ Phi liền giống như phát điên lên rồi, cô đang gào khóc kêu lên ầm ĩ ở trong nhà vệ sinh. Đám đàn ông nhà họ Vũ đều chạy về phía toilet, chỉ thấy Mục Vũ Phi đang vén áo ở eo của mình lên, chỉ vào một đám nổi mẩn màu đỏ ở trên mặt da giống nhe bị bệnh sởi, hoảng sợ không thôi.
Vũ Thiên ngồi xổm người xuống kiểm tra bụng của Mục Vũ Phi, cau mày nói: "Dường như là em đai bị dị ứng rồi !"
Bảo Bảo trốn xa xa ở một bên, "Mẹ, đúng là theo như mẹ nói, không nên ăn xoài, nhất định là ăn xoài vào sẽ có vấn đề, cho nên mẹ bị bệnh!"
Mục Vũ Phi bị tức miệng đến phát khổ. Cô đã ăn xoài nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể bởi vì đi đến Hải Nam ăn xoài, liền lại bị dị ứng như vậy rồi chứ? Vũ Thiên ngồi chỗ cuối liền bế Mục Vũ Phi dậy, tiếp đó đón bọn nhỏ cùng ở một chỗ cùng anh, đi lên xe. Anh cần phải đưa Mục Vũ Phi đi gặp bác sĩ, xem xem, đến cùng là bởi vì nguyên nhân nào mà phải Mục Vũ Phi ăn xoài đưa đến bị dị ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...