Thời điểm Vũ Thiên nhìn thấy một đám chiến hữu gặp rủi ro bị nhốt ở trong lồng, thì mặt anh giống như bị phủ một lớp nước sơn đen như mực. Bọn họ bị thất bại trong trận chiến này, chính là do đám phụ nữ kia đã sử dụng một số những thủ đoạn nhỏ vô lương tâm, nên đã khiến cho bọn họ bại trận. Thân làm một người đàn ông, tôn nghiêm của bọn họ đã bị đả kích cực kỳ triệt để rồi!
Viên Kỳ Chí ngược lại, lại không có quá nhiều cảm khái gì. Dù sao anh cũng bị "bỏ mình" sớm, cũng không bị các phụ nữ kia làm cho mất mặt. Thế nhưng mà Âu Văn Phú và Lục tử thì tương đối bi ai thống khổ rồi. Bọn họ luôn luôn tự khoe là mũi nhọn trong bộ đội, cũng là người có tài trí hơn người! Thế nhưng mà, hiện tại bộ dáng bọn họ nếu như bị người ngoài biết được, về đến nhà thể diện của bọn họ coi như là đã bị hủy đi triệt để rồi!
Vũ Thiên ngồi ở trước chiếc lồng sắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mấy chiến hữu của mình, nghiến răng hỏi: "Như thế nào, các huynh đệ hiện tại có cảm tưởng gì không vậy?"
Âu Văn Phú giấu mặt trốn sau lưng Lục tử, kêu rên nói: "Hiện tại tôi chỉ muốn chết thôi!"
Lục tử không nhìn lên cái khóa của chiếc lồng, một cước đá văng vào cái cửa lồng sắt, nắm chặt nắm tay lại nhìn theo phương hướng rời đi của các bà xã, nói đầy vẻ oán hận: "Đám phụ nữ này nếu ở trên chiến trường, trở về đã sớm chết một vạn lần rồi!"
"Huynh đệ, đừng tự cường tự kiếm cớ cho mình nữa đi! Cậu đó, chính là bị chết dưới hoa Mẫu đơn, dù có thành quỷ cũng thấy phong lưu đó sao?" Âu Văn Phú rơi lệ đầy mặt vạch trần Lục tử.
Lục tử lập tức uể oải ngồi phịch xuống dưới đất, thống khổ vặt cỏ dại ở trên mặt đất. Anh thật sự oán niệm rồi, quả nhiên phụ nữ đều là kẻ lừa đảo mà, đã lừa bọn họ thật khổ sở!
Vũ Thiên nhìn các chiến hữu của mình, ai nấy đều giống như gà trống bổ nhào bại trận vậy, đầy uể oải không chút phấn chấn, thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Mất thể diện thì phải tìm trở về, bằng không về sau các cậu sẽ bị cười nhạo cả đời!"
Mọi người nghe thấy Vũ Thiên nói như vậy, liền biết là Vũ Thiên đã có đối sách, ánh mắt lập tức đều sáng quắc lên nhìn lại anh, hi vọng Vũ Thiên có thể dẫn dắt bọn họ đi lấy lại danh dự!
Có chết cũng phải đòi lại! Vũ Thiên híp mắt cười lạnh, nếu nói là người phụ nữ khác thì anh sẽ còn phải lo lắng một phen. Thế nhưng mà đối mặt với Mục Vũ Phi, anh muốn nghĩ thì cũng không cần phải nghĩ, chỉ biết Mục Vũ Phi nhất định là sẽ trốn đi! Mục Vũ Phi am hiểu nhất chính là tập kích bất ngờ tiến công chớp nhoáng. Nói cho dễ nghe cô có chút phong phạm đặc thù riêng biệt, luôn có thể đánh người trở tay không kịp. Nhưng mà khuyết điểm duy nhất của Mục Vũ Phi chính là, cô kỳ thực chỉ là một con hổ giấy, nếu dùng đao dùng thương cùng đách nhau với Vũ Thiên, có thắng thì cũng thôi, nhưng cô lại cố tình sử chút một chút thủ đoạn nhỏ vô lương tâm kia để chọc giận tới anh, lúc này nếu như Mục Vũ Phi không bỏ chạy, Vũ Thiên nghĩ thật sự sẽ thay đổi cách nhìn đối với Mục Vũ Phi rồi!
Mà sự tình cũng đúng như là Vũ Thiên đã nghĩ như vậy. Mục Vũ Phi cùng Tư Tư hưng phấn quá mức, sau tỉnh táo lại liền phát hiện ra mình đã phạm vào sai lầm lớn! Chuyện này nếu như bị đức ông chồng nhà mình bắt được, nhất định sẽ chết cực kỳ triệt để. Nói không chừng sẽ bị ức hiếp đến chết! Mà Doãn Tiểu Nhu mặc dù ở trước mặt Viên Kỳ Chí tỏ vẻ nữ vương, nhưng mà sau khi ở trên máy bay trải qua nghe được tiếng rống giận của Viên Kỳ Chí rồi, Doãn Tiểu Nhu nghĩ lại, thật sự cảm giác sinh mạng của mình cũng là có nguy hiểm! Vài người nhất thời quyết định vẫn là bỏ chạy xa là tốt hơn!
Nhưng mà chạy trốn đến nơi nào lại là vấn đề mà mấy người lại tranh luận không nghỉ. Doãn Tiểu Nhu đề nghị ra nước ngoài. Dù sao Lục tử và Âu Văn Phú, Vũ Thiên là những người có thân phận đặc thù cũng không thể xuất ngoại được. Mà các cô đối phó với một mình Viên Kỳ Chí thì coi như là dư dả. Nhưng mà Tư Tư lại không đồng ý. Nếu trốn xa như vậy, khi trở về còn không phải sẽ bị đánh hay sao? Mục Vũ Phi bị bọn họ ầm ĩ làm cho đau đầu, bàn tay to vung lên nói, hãy nhanh chóng chạy trở về nhà để tìm các mẹ đi! Ở trước mặt các bậc trưởng bối như vậy, cánh đàn ông kia có thể làm gì được đối với các cô đây? Không được liền hô lớn không được vô lễ, chiêu này tuyệt đối là hữu hiệu!
Ảnh tử đứng ở bên giường phòng thuê, nhìn thoáng qua rèm cửa sổ vẻ ghét bỏ, liền đi tới bên người các cô, dùng sức vỗ một cái lên cái bàn ngắt lời các cô đang tranh cãi. Ảnh tử vẻ mặt không hề thay đổi nói: "Bọn họ đã đến đây rồi, phía dưới ít nhất có tới hai mươi người đấy, xem ra ở đây có đoàn đoàn bao vây rồi. Mấy người tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...