Mẹ Mục thở dài một hơi nói: "Con đi vắng vài năm nay, Vũ Thiên không có việc gì cũng sẽ mang theo đứa nhỏ đến đây thăm hỏi chúng ta. Khi đó thân thể của nó đã không được tốt lắm rồi. Nhà chúng ta cũng không tiện hỏi, ba của con đã nghĩ ra biện pháp dùng mạt chược để thử thách Vũ Thiên. Sau này vậy mà lại thực sự hiệu quả, thời điểm tâm tình của nó hậm hực thì sẽ để cho ông nội thắng, thời điểm tâm tình táo bạo sẽ để cho ba con thắng. Đến bây giờ chúng ta đều chưa từng thấy bộ dạng thời điểm tâm tình của Vũ Thiên khi thoải mái như thế nào."
Mục Vũ Phi đã hiểu! Thì ra chuyện là như vậy. Mục Vũ Lam lúc này vì tâm tình của Vũ Thiên đang tốt, sẽ làm cho anh thắng, cho nên mới thấu một cước đối với ba ba chăng? Bất quá phỏng chừng đàn ông trong nhà họ Mục sẽ phải thất vọng rồi, Vũ Thiên này chính là một người cực kỳ phúc hắc, chỉ có người nào đó không thể nghĩ ra được, chứ không có chuyện Vũ Thiên làm không được. Quả nhiên, thời điểm Vũ Thiên tâm tình tốt đến tràn đầy như vậy, vẫn luôn là nhường nhịn, không lớn, nhưng mà rốt cục vẫn đều là anh giành phần thắng trước, khiến cho mọi người trong nhà họ Mục liền cảm thấy như bị mắc nghẹn ở cổ họng vậy. Cha Mục rất muốn hỏi Vũ Thiên rằng có dám thắng lớn một chút hay không, nhưng quả thực là ông cũng thật lo lắng, nếu như Vũ Thiên nói dám. Dù sao ông là người nói được thì làm được. Hiện tại chính là một mình Vũ Thiên đang đùa bỡn bài với 3 người trong nhà họ Mục bọn họ, nếu như thực sự thắng lớn, mặt mũi của bọn họ sẽ để ở chỗ nào đây?
Hải Linh lén lút nói với Mục Vũ Phi: "Phi Phi, bảo với chồng của cô đừng như vậy, ngoan một chút có được hay không?"
Mục Vũ Phi bật cười rồi, hỏi: "Thế nào? Đau lòng cho anh trai tôi rồi hả ? Yên tâm, anh trai tôi là Tiểu Cường (con gián) đánh không chết đấy."
Hải Linh âm thầm thổ ra một bún máu. Làm gì có một cô em gái nào lại có thể hình dung anh trai của mình như vậy chứ? Bất quá Hải Linh cũng cảm thấy mới mẻ và kỳ lạ, không giống ở nhà của cô. Tình cảm giữa chị em gái với nhau cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ có sự tốt đẹp như vậy, phần lớn là lục đục hục hặc với nhau rất nhiều. Hải Linh đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Trước kia anh của cô, mỗi lần bại bởi tay của Vũ Thiên, sau đều muốn vỗ vào miệng của mình, một mực nói cái gì mà, mỗi lần đều biết rõ không thắng được lại còn chơi đùa cùng với Vũ Thiên như vậy!"
Mục Vũ Phi cười ha ha, xem ra Vũ Thiên nghĩ thật sự muốn tra tấn cực kỳ triệt để đối với đàn ông nhà họ Mục rồi! Hai bảo bối tiến đến bên người Vũ Thiên, thấy trên bàn của ba ba mình càng ngày càng nhiều tiền mặt, thì nói với vẻ thật kinh ngạc: "Ba ba mình thật là lợi quá thôi!"
"Ba cháu lợi hại cái rắm ấy!" Mục Vũ Lam xù lông rồi. Trước kia Vũ Thiên căn bản là không cho anh cơ hội, luôn để cho người khác thắng cực kỳ triệt để, nhưng mà lần này Vũ Thiên lại giống như đã đổi tính rồi vậy, mỗi lần đều thừa dịp anh sắp hồ thì Vũ Thiên lại liền bắt đầu hồ trước! Cái này không phải là càng thêm đòi mạng hay sao? !
Một bên mắng Mục Vũ Lam một bên đánh bài, Vũ Thiên đưa tay làm một động tác tạm dừng lại, hỏi hai bảo bối: "Hiện tại ba phải nên làm như thế nào?"
Bảo Bảo nghiêng đầu mãi hơn nửa ngày, nghĩ ngợi đến mức đầu cũng đau nhức cả lên, Bối Bối một phát cầm bài lên, hô to một tiếng: "Hồ rồi !"
Thật đúng là một người thực thà. Khóe miệng của Hải Linh co giật nói với Mục Vũ Phi: "Con của hai người đều đã tôi luyện hội chơi mạt chược ở trường trung học rồi !"
Mục Vũ Phi ngượng ngùng cười cười, cô rõ ràng nhìn thấy Bối Bối nhìn nhìn Vũ Thiên. Thấy Vũ Thiên gật gật đầu, không mấy người có thể nhận ra anh mới đẩy bài, cho nên nói bọn nhỏ sẽ không chơi mạt chược, thế nhưng mà, bọn trẻ lại có thể nhìn mà hiểu được mưu đồ đắc ý của Vũ Thiên. Ba con người này tuyệt đối là ác ma, quả thực muốn làm cho anh trai của cô bị tức điên lên rồi!
Mục Vũ Lam nâng trái tim đầy thương tâm của bản thân muốn đi đến góc tường đi vòng vòng một hồi rồi. Anh thương bọn trẻ như vậy, kết quả bọn chúng có ba ba liền biến thành hai thằng nhóc láo lếu rồi. Cả hai đứa đều không biết đau lòng cho người cậu (*) vẫn luôn luôn bị ba ba của bọn chúng làm nhục này, một chút nào cả cậu.
(*) Các gọi ở một số địa phương miền Trung và miền Nam Việt Nam, anh trai và em trai của mẹ đều gọi là cậu. Khác với cách gọi ở miền Bắc, anh trai của mẹ gọi là bác, còn em trai của mẹ gọi là cậu
Vũ Thiên khiêm tốn cười cười nói: "Cha con chúng con đều không có ai tinh thông đánh cờ cả, đã để cho mọi người chê cười rồi."
Cha Mục và Mục Vũ Lam thực sự muốn xé nát cái khuôn mặt giả mù sa mưa kia của Vũ Thiên. Con người này thật sự là làm cho người ta chết mà vẫn không đền mạng! Rốt cuộc vẫn là ông cụ Mục thường nhìn thấy sóng to gió lớn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ngày khác để ông cùng cùng chơi cờ vua với ông nội cháu một chút đi."
Vũ Thiên nhíu mày. Ông nội của anh thì chơi cờ dường như là dưới cấp ông cụ Mục một chút. Cảm nghĩ ông cụ Vũ ở nơi này sẽ phải cam chịu chính bản thân mình, sẽ đi ông nội nơi đó đòi lại? Bất quá anh cảm thấy, ông nội của anh nhất định sẽ liều mạng cười nhạo ông cụ Mục, cười nhạo tác phong của ông cụ Vũ giống như loại trẻ con vậy. Tiếp sau đó, hai ông cụ già lại hận không thể lấy súng ra cho đối phương một băng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...