Mục Vũ Lam theo tiếng nói nhìn lại, thời điểm nhìn thấy đó chính là Mục Vũ Phi thì kinh ngạc đến mức, miệng không khép lại được. Anh tiến lên cho Mục Vũ Phi một cái ôm mạnh mẽ, rồi sau đó xốc vào hai nách của Mục Vũ Phi, nâng cô lên cao, xoay vòng quanh. Xoay chuyển tới đến khi trong đầu Mục Vũ Phi như muốn hôn mê đi, Mục Vũ Lam mới ôm em gái vào trong lòng, nói có chút nghẹn ngào: "Phi Phi, rốt cục em cũng đã trở lại rồi, anh rất nhớ em!"
Mục Vũ Phi ôm lấy anh trai, để cằm của mình ở trên bờ vai rắn chắc của Mục Vũ Lam. Tiếp sau đó cô liền trắng trợn không chút kiêng nể đánh giá này cô gái nho nhỏ này. Cô gái nhỏ kia kinh ngạc nhìn hai người thân mật ôm nhau, sau đó hốc mắt đều đỏ ửng lên. Cô đã phải nỗ lực rất nhiều, cũng đã rất thích Mục Vũ Lam rồi, nhưng mà Mục Vũ Lam lại chưa từng bao giờ có sự thân mật như vậy đối với bản thân cô! Chẳng lẽ cho tới bây giờ, Mục Vũ Lam cũng chưa từng bao giờ có để ý đến cô hay sao? Cô gái nhỏ khổ sở hít hít mũi, ngậm miệng xoay người muốn đi, kết quả lại nghe thấy Mục Vũ Phi nói: "Anh trai à, em đã trở về."
Cô gái nhỏ kia bây giờ có đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, vẻ mặt xấu hổ đều rơi vào trong ánh mắt của Mục Vũ Phi.
"Đây là chị dâu sao anh?" Mục Vũ Phi tò mò hỏi Mục Vũ Lam.
Mục Vũ Lam đau đầu, nhìn cô bé kia, lắc lắc đầu nói giải thích: "Không phải đâu, đây là cô nhóc Hải Linh, là con gái nhỏ của nhà họ Hải, tụi anh vẫn thường gọi cô bé ấy là Tiểu Lung Bao (Bánh Bao Hấp)."
Rồi sau đó Mục Vũ Lam lén lút nói nhỏ ở bên tai của Mục Vũ Phi: "Vài năm nay anh vẫn đều không có ý định muốn kết hôn lập gia đình. Ông già nổi giận, yêu cầu anh chọn một trong số các cô gái của nhà họ Hải. Cô nhóc kia là bé nhất… Anh không cảm thấy phụ nữ càng nhỏ thì càng tốt. . ."
Mục Vũ Phi giống như không hề nghe được lời nói phía sau kia của Mục Vũ Lam, lập tức nhìn bộ ngực của Hải Linh nói: "Tại sao muốn gọi chị dâu là Tiểu Lung Bao như vậy? Em nhìn thấy đâu có nhỏ lắm đâu."
Mục Vũ Phi còn chưa nói xong, thì đã bị Vũ Thiên kéo từ trong ngực Mục Vũ Lam ra ngoài. Vũ Thiên áp đầu của Mục Vũ Phi vào nơi cổ của mình, sắc mặt âm trầm, nói: "Muốn ôm, anh hãy đi mà ôm cô dâu của mình ấy!"
Dứt lời Vũ Thiên còn dùng cằm hất hất về phía Hải Linh ở đằng kia. Mục Vũ Lam tức đến nổ gan nổ ruột rồi: "Cậu là người của sao hoả đấy à? Cậu nhất định là người của sao hoả rồi! Ông đây là ôm em gái ruột của mình đấy, cậu lại còn dám mặt nặng mặt nhẹ với tôi sao?"
Nhìn thấy Mục Vũ Lam xù lông, hai bảo bối quyết định ra mặt để giải quyết tranh chấp. Bọn họ trịnh trọng nói giống như chuyện lạ vậy: "Cậu thật đáng xấu hổ, ba ba nói, là người lớn chỉ có thể ôm vợ của mình!"
Mục Vũ Lam vừa muốn xù lông, Vũ Thiên thế này là đã nuôi dưỡng cháu ngoại trai của anh thế nào đây nhỉ? Đã giáo dục thế nào kia chứ? Hừ, hừ! Hiện tại đều đã giáo dục thành cái dạng gì rồi đây? Nhưng Mục Vũ Lam bị hai thằng cháu nói chỉ trích như thế, lại không thể nào phát tác ra được, chỉ có thể lạnh mặt gọi một tiếng "Tiểu Lung Bao" .
Hải Linh vừa rồi hiểu lầm quan hệ giữa Mục Vũ Phi và Mục Vũ Lam, lúc này lúng túng đứng tại chỗ không biết làm sao. Mục Vũ Lam thấy Hải Linh đang đứng đó nơm nớp lo sợ, giống như một con chó nhỏ vậy, thì không khỏi cau chặt mày lại gọi một tiếng nữa. Hải Linh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, chậm rãi chuyển động bước chân đi đến bên người bọn họ.
"Xin chào chị dâu nhỏ." Mục Vũ Phi cười vươn tay ra.
Hải Linh khẩn trương lau chùi bàn tay của mình lên áo khoác một lúc, xoa xoa hết mồ hôi ở trong lòng bàn tay mình, rồi mới cầm lấy bàn tay của Mục Vũ Phi. Trong mắt của Mục Vũ Phi chớp lóe lên ánh tinh quang. Xem ra cô bé này ngược lại, chính là một người đơn thuần đến kỳ quái đây, bất quá cô gái này lại thật xứng với anh trai của cô.
"Ánh mắt của cha già đúng là không tệ." Mục Vũ Phi khen.
"Là ánh mắt của anh đây không tệ mới đúng!" Mục Vũ Lam xù lông rồi.
Vũ Thiên khó chịu nhất chính là khi Mục Vũ Phi thân cận quá mức cùng với người đàn ông khác. Nhất là loại đàn ông giống như Mục Vũ Lam kia, lại có thể danh chính ngôn thuận thân mật cùng với cô dâu của mình. Vũ Thiên nhìn cảm thấy cực kỳ không vừa mắt. Anh ôm lấy thắt lưng của Mục Vũ Phi định bụng đưa cô đi vào trong nhà họ Mục. Thế nhưng mà Mục Vũ Lam lại túm lấy hai vợ chồng Vũ Thiên lại, có chút lúng túng nói: "Ông nội đang có chút tức giận, em gái à, nếu không hay là ngày khác em hãy đến đây có được không? Anh và ba mẹ trước đả thông tư tưởng cho ông nội một chút đã!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...