Vũ Thiên khom người xuống, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Bối Bối ra, cũng không quay đầu lại, nói: "Đi theo mẹ con đi, hãy sống cho thật tốt vào!"
Vũ Thiên khó khăn bước từng bước một đi về phía trước, không thèm để ý tới bọn nhỏ đang kêu khóc. Mục Vũ Phi nhìn theo bóng lưng thê lương của Vũ Thiên, rốt cục liền quỳ rạp xuống ở trên đất. Thời điểm Vũ Thiên nói không cần đứa nhỏ và cô nữa, trong lòng Mục Vũ Phi đau đớn không sao tả xiết. Rốt cuộc cô đã phát hiện ra, mình lại thực sự yêu Vũ Thiên và hai đứa nhỏ như vậy! Trước kia lúc cô cất bước ra đi, từ trong tiềm thức Mục Vũ Phi biết Vũ Thiên rất yêu mình, anh không phải là không cần cô. Thế nhưng khi anh nói ra những lời như vậy, thì trái tim của cô liền lập tức đều như muốn nứt ra rồi!
Bảo Bảo cũng không thể nào nén nhịn được nữa rồi, cũng òa lên khóc. Cậu bé ôm lấy cánh tay của Mục Vũ Phi, đau khổ cầu khẩn: "Mẹ, mẹ giữ lại ba ba đi, bảo bối muốn ba ba!"
Thân thể nho nhỏ của Bối Bối ngồi sững sờ ở trên đất, khóc hu hu. Bọn chúng dù sao cũng vẫn chỉ là những đứa nhỏ mới được sáu tuổi. Từ năm đó Vũ Thiên đều cẩn thận chăm sóc cho bọn họ, nhưng mà có một ngày ba ba lại nói với chúng rằng, ba ba không cần bọn chúng nữa, thì bọn trẻ tựa như hai đứa trẻ con bị bỏ rơi vậy. Chẳng lẽ bọn họ thực sự chỉ có thể có ba ba mà không có mẹ, hoặc có mẹ mà không có ba ba hay sao?
Mục Vũ Phi ôm chặt lấy hai đứa trẻ đang kêu khóc không thôi. Đến hiện tại rốt cuộc cô đã hiểu rõ cái gì gọi là tự gây nghiệt chướng rồi. Ngày trước thời điểm ở trong phòng bệnh, Vũ Thiên cũng đã nói với cô rằng, anh cũng là ba ba của đứa nhỏ, bây giờ cũng đã quyết định muốn buông tay. Anh thà rằng bản thân mình phải gánh vác hết sự thống khổ, cũng không muốn để cho Mục Vũ Phi một người vợ trên người đầy vết thương bầm dập phải đối mặt với hết thảy. Tình yêu của Vũ Thiên luôn luôn lặng lẽ như vậy, đầy bao dung trước sự tùy hứng của cô, cưng chiều cô khi cô cố tình gây sự. Truyện Hệ Thống
Mục Vũ Phi xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói với hai đứa nhỏ: "Đừng khóc nữa , chúng ta cùng về nhà."
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi dắt theo bọn nhỏ đi đến công ty để từ chức, Dany nhìn gương mặt tái nhợt mỏi mệt của Mục Vũ Phi, trong lòng có một chút đau đớn mơ hồ. Anh suy nghĩ một ngày, vẫn là quyết định không thể buông tay, thế nhưng mà anh mới vừa nghĩ thông như vậy, Mục Vũ Phi lại đã đến từ chức rồi.
Khi Mục Vũ Phi đi ra đến cửa, Dany nói với theo: "Mục, Lôi thật sự yêu thích em." Anh nói không rõ ràng nói ra lời thỉnh cầu của mình.
Mục Vũ Phi quay đầu lại, nhìn nhìn đứa nhỏ đang ngủ trên ghế sa lon, lắc lắc đầu nói với Dany: "Tôi phải về nhà rồi. Chồng của và các con của tôi đều đang ở đây chờ tôi."
Dany xiết chặt nắm tay, nhìn vẻ mặt đầy kiên định của Mục Vũ Phi, nói vẻ có chút nhụt chí rồi: "Tôi vẫn cảm thấy, tôi có thể giữ em lại ở bên người mình."
Mục Vũ Phi mệt mỏi cười nói: "Người duy nhất có thể giữ tôi lại ở bên người chỉ có người nhà của tôi mà thôi! Bọn họ đã chờ đợi tôi thật vất vả, thật lâu rồi."
Nghĩ nghĩ một lát, Mục Vũ Phi nói thêm: "Cảm ơn anh suốt nhiều năm qua đã chăm sóc cho tôi như vậy. Nhưng bây giờ, xin anh nhất định phải bảo vệ tốt cho Karen, cô ấy là một cô gái tốt. Nhờ anh làm ơn nói cho cô ấy biết, tôi ở Trung Quốc chờ cô ấy đến du lịch, đi cùng với mọi người trong gia đình tôi."
Dany biết mình nói thêm gì nữa cũng vô ích. Anh xoa xoa gương mặt của mình, nói như tự giễu : "Tôi nên sớm ra tay với em một chút mới đúng… kết quả là phong độ thân sĩ đã hại chết người ta mà!"
Mục Vũ Phi bị câu nói này của Dany chọc cho buồn cười, nhưng mà những gì muốn nói, cô cũng đã nói hết với anh rồi. Cô xoay người lay lay đánh thức hai đứa trẻ, đẩy cánh cửa văn phòng ra. Bên ngoài cả đám người đều đang nằm ghé mặt vào ở trên cửa, lỗ tai dựng thẳng lên để nghe động tĩnh ở bên trong. Lúc này thấy Mục Vũ Phi cùng hai đứa trẻ đi ra ngoài, cũng không khỏi cảm thấy hơi có chút xấu hổ.
Mục Vũ Phi cúi mình chào tạm biệt đối với bọn họ, nói: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho tôi trong nhiều năm như vậy. Hiện tại tôi phải đi rồi, hi vọng về sau này mọi người đều có thể hạnh phúc."
Monica bình thường vẫn luôn đối nghịch vô cùng tàn nhẫn đối với Mục Vũ Phi, lúc này thấy địch thủ của mình sắp ra đi, trong lòng cũng không khỏi có chút buồn bã. Cô ta lôi kéo tay Mục Vũ Phi nói: "Về sau nếu cô đến đây để du lịch, tôi sẽ tự mình làm hướng dẫn viên cho gia đình nhà cô."
Mục Vũ Phi gật gật đầu, nhẹ giọng nói ở bên tai cô: "Cảm ơn cô. Monica! Cô biết Monica kỳ thực tâm địa không xấu, chỉ là cách nói năng của cô ta chua ngoa, trong lòng vẫn mềm dịu như một miếng đậu hũ (đậu phụ) vậy. Tuy rằng sau này Monica sẽ vẫn còn xung đột với Karen bởi vì anh chàng Dany kia. Nhưng cô tin rằng, sau khi bọn họ lý giải và thông hiểu đối với nhau rồi, thì chắc chắn haiu người bọn họ sẽ trở thành những người bạn thân thiết của nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...