Dưới sự hiệp lực của nhà họ Mục cùng nhà họ Vũ, vụ án của Lâm Bình Sinh được thẩm vấn xét xử cực kỳ mau chóng, gần như là cứ tuần tự đi theo một chút trình tự, liền lập tức chấp hành xử bắn. Còn Vũ Phượng Kiều thì vận khí tốt hơn, mấu chốt vẫn là đứa con trai thất lạc của bà ta đã cứu Vũ Phượng Kiều khỏi số phận có kết cục tương tự như Lâm Bình Sinh kia. Con trai của Vũ Phượng Kiều từ sau khi bị cắt đứt chân ở Châu Phi liền đã thay đổi triệt để rồi. Tuy rằng người cha của cậu ta bị thất thế bởi mẹ của cậu ta, đã không muốn gặp cậu ta, thế nhưng mà, cậu ta lại giống như đột nhiên đã nhận ra chân tướng sự việc rồi, kéo một cái què chân càng thêm quyết chí tự cường hơn. Cậu ta không có oán trời trách đất, sắc mặt đối với người khác cũng không có bất kỳ cảm xúc phẫn uất hận thù nào, chính là mỗi ngày cười và nỗ lực công tác. Cậu ta đã từng nói với ông cụ Vũ rằng, trước kia bị chút thế tục liên lụy, cuộc sống cũng không thấy có một chút vui vẻ nào. Ngược lại là hiện tại thật sự đã không còn gì nữa rồi, thì lại có thể được sống vì bản thân mình. Người trong nhà họ Vũ cũng đã từng nói với cậu ta rằng, nên đi trị liệu thương tổn chân vì bản thân mình, thế nhưng mà không hiểu sao cậu ta lại cự tuyệt. Nói rằng, cậu ta cảm thấy hiện tại cậu ta sống với cái bộ dạng này cũng rất tốt, có thể cảm nhận được rất nhiều điều gì đó mà trước kia cậu ta không thể biết đến.
Người nhà họ Vũ thực sự không mong muốn bởi vì Vũ Phượng Kiều có dính dấp liên quan đến Lâm Bình Sinh, mà chặt đứt tiền đồ của con trai Vũ Phượng Kiều. Cho nên mới quyết định đưa cậu ta về nhà họ Vũ để xử lý, bằng không thần thánh cũng không cứu được Vũ Phượng Kiều.
Đối với hết thảy những chuyện này, Vũ Phượng Kiều đều không hề hay biết gì hết. Bà ta chỉ biết con trai của mình bỏ qua hi vọng chữa trị cái chân của mình, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống bình thường. Việc này thật sự là đã phụ sự mong muốn của Vũ Phượng Kiều, làm cho trong lòng của bà ta rất đau đớn. Cho nên chuyện đi nước Mĩ của mình, Vũ Phượng Kiều cũng không có nói năng gì với con trai, nghĩ muốn gặp lại nhau một lần nữa để quyết định có nên buông tay con trai hay không.
Vũ Thiên cũng không có nhân nhượng đối với Vũ Phượng Kiều. Dù sao nếu còn thương cảm đồng tình với bà ta nữa, chính là đã lưu lại tai hoạ ngầm cho Mục Vũ Phi. Vì vậy Vũ Thiên đã đưa Vũ Phượng Kiều đến chỗ bệnh viện tâm thần của Lương Hoa Phong, tìm chuyên gia quản lý để cho bà ta sống nốt quãng đời còn lại của cuộc đời. Kỳ thực, đây đã là sự ban ân lớn nhất rồi.
Mà người nhà họ Mục đối với việc Mục Vũ Phi rời đi cũng đã không thể tránh khỏi phải nhận lấy trách nhiệm. Lúc trước thời điểm nhà họ Khang đến thỉnh tội, bọn họ cũng muốn nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Hơn nữa có thể coi đây chính là một món nợ để về sau này có rất nhiều cơ hội. Thế nhưng mà, bọn họ lại sơ sót không để ý tới cảm nhận của Mục Vũ Phi. Bất luận bất cứ một người nào làm mẹ, đều khó có khả năng trơ mắt nhìn đứa nhỏ của mình bị người khác ức hiếp làm hại đến mất đi như vậy. Nhất là đối với Mục Vũ Phi, một người mẹ đã dám vì những đứa con của mình mà phải trốn tránh suốt ba năm ròng như thế. Mục Vũ Phi đã bị thái độ của người nhà mình làm cho trái tim bị tổn thương. Bất luận kẻ nào cũng không dám có dũng khí đi đến tìm cô, chỉ hy vọng có một ngày Vũ Thiên có thể làm cho Mục Vũ Phi hồi tâm chuyển ý, một lần nữa trở về nhà.
Nhưng mà hai đứa trẻ thì lại không thể vui được! Tuy rắng bình thường hai đứa trẻ vẫn luôn luôn gần gũi thân thiết với ba ba, thế nhưng mà đối với bọn trẻ mà nói, người mẹ không thể thiếu được. Nhất là tình yêu của bọn trẻ đối với mẹ của mình lại sâu sắc đến như vậy. Từ sau khi bọn trẻ biết được em trai của mình đã không còn nữa, liền trở nên trầm mặc, nhất định không chịu nói chuyện với ai hết. Bọn chúng biết nhất định trong lòng mẹ của chúng không hề dễ chịu, bởi vì ở thời điểm Bảo Bảo được hai tuổi, cậu bé bị phát sốt đến phải nằm viện, Mục Vũ Phi lúc đó trong người cũng không có cái gì đáng tiền. Cô đã phải cầu xin bác sĩ để cho ông đi cứu con trai của mình. Chỉ cần có thể cứu sống được con trai của cô, bất cứ là việc gì cô cũng đều chịu nhận làm hết. Chuyện này luôn luôn được Mục Vũ Phi luôn nhắc nhở trên bờ môi. Cô luôn thật cảm khái việc những tháng năm phải trôi qua trong cảnh quá mức nghèo khó kia, không thể cho những đứa nhỏ những ngày tháng tốt lành. Khi đứa nhỏ sinh bệnh, Mục Vũ Phi phải đi cầu xin người ta. Tình yêu con của Mục Vũ Phi từng chút từng chút một, cũng không biết từ lúc nào đã sớm thẩm thấu tới bọn nhỏ, suy nghĩ cũng trở nên trưởng thành sớm hơn. Bọn trẻ đã từng đã phát nguyện lời thề, nhất định phải để cho mẹ của mình được trải qua những ngày lành tháng tốt. Sẽ không cho phép bất cứ người nào bắt nạt mẹ. Thế nhưng mà là bọn trẻ thấy bản thân mình đã trưởng thành quá chậm/ Mục Vũ Phi thậm chí đã không thể đợi được đến ngày hai anh em bọn chúng lớn lên, thì một ngày nào đó liền đã rời đi đầy thương tâm như vậy. Bọn trẻ thật sự tự trách mình thật sâu, thật nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...