Khang Từ dường như là đã biết sau khi Mục Vũ Phi tỉnh táo lại thì sẽ liền nổi điên vậy, nhất định sẽ muốn tìm cô ta để liều mạng. Khang Từ cũng biết Mục Vũ Phi bởi vì đứa nhỏ bị sanh non nên đã dẫn đên bị băng huyết, phải cắt bỏ tử cung. Mặc dù là Khang Từ cũng kiêng kị việc Mục Vũ Phi sẽ muốn mạng của mình, nhưng lại không sao ngắn được sự cao hứng trở lại. Cha Khang ngồi ở bên giường bệnh của con gái, nhìn đến con gái mình dáng điệu thơ ngây không nhịn được mà thở dài một hơi, nói: "Mọi người vẫn thường hay nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, đến con của con chuột cũng biết đào đất thành hang, vậy mà thế nào mà tôi lại sinh ra một đứa con gái ngu dốt đến như vậy kia chứ?"
"Cha à, cha là có ý tứ gì vậy? Bắt cóc Mục Vũ Phi để buộc cô ta phải gả cho Hứa Phàm chính là ý tứ của ba kia mà! Chẳng qua là con đã nhân cơ hội ấy để rả thù một chút mà thôi." Khang Từ nói vẻ bất mãn nói.
Cha Khang nhíu mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói trách cứ: "Ba cũng không có gợi ý cậu của con đi bắt cóc Mục Vũ Phi. Nhưng bởi vì ba chú ý đến phần tình cảm của mẹ con đối với cậu của con, cho nên không thể không giúp đỡ! Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là chúng ta là có thể đối nghịch cùng với nhà họ Vũ và nhà họ Mục!"
Khang Từ không cho là như vây, nói: "Như vậy thì đã sao chứ? Chờ Mục Vũ Phi gả cho Hứa Phàm rồi, để rồi xem liệu còn có ai có thể bảo vệ cho cô ta!"
"Cho đến cùng con đã suy nghĩ cái gì vậy? Nếu chúng ta chăm sóc tốt cho Mục Vũ Phi, người nhà họ Vũ sẽ nể tình, giữ thể diện cho chúng ta, sẽ không ghép chúng ta có liên quan cùng với cậu của con! Cậu của con đã thông đồng với địch để phản quốc! Không phải là con vẫn muốn gả cho Vũ Thiên hay sao? Đến lúc đó con ngay cả việc con muốn vào đất nước Trung Quốc này, cũng không thể nào vào được, để xem con làm thế nào để gả đi đây? Hơn nữa bây giờ con lại gây ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Mục, nhà họ Vũ phát giận, nhất định là muốn trừ tận gốc đối với gia tộc chúng ta! Đến lúc đó, con vẫn còn cho bản thân mình chính là đại tiểu thư nữa sao? Con đã làm hại cả nhà ta bị lưu lạc nơi đầu đường rồi !" Cha Khang cực kỳ giận dữ hét lên.
Khang Từ bị cha của cô rống hét như vậy, vẫn có chút không muốn từ bỏ. Cô ta vẫn cho rằng, đây chính là ý tứ của cha mình, bản thân cũng không có chút suy nghĩ sâu sắc nào. Nếu dựa theo lời nói vừa của cha Khang, như vậy có phải là cô ta đã làm sai rồi sao? Nhưng mà cô ta luôn luôn tự khoe mình tài trí hơn người, cho nên đương nhiên sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, bao gồm cả cha của mình. Khang Từ ngạnh cổ nói: "Con đây mới không tin tưởng! Nhà họ Vũ ngoài tầm tay với, làm sao có thể giao thiệp với sản nghiệp ở nước ngoài của chúng ta chứ? Ba ba, ngài đã buồn lo vô cớ rồi !"
Cha Khang bị con gái làm cho cực kỳ tức giận, chỉ một mực lắc đầu. Nếu như nói cô ta trực tiếp giết chết Mục Vũ Phi, so với hiện tại, chỉ đơn thuần làm cho Mục Vũ Phi bị sanh non, thì hậu quả còn nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng mà bây giờ Mục Vũ Phi đã bị đưa đến bệnh viện rồi, bao nhiêu ánh mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Khang bọn họ. Tin tức của cô nhất định khi tiến vào trong bệnh viện, một khắc kia liền truyền ra ngoài. Hiện tại xuống tay đã không còn kịp nữa rồi! Nếu nh nhà họ Vũ và nhà họ Mục mà biết được Mục Vũ Phi ở trong tay của ông lại bị đưa vào trong bệnh viện, lại còn bị sảy thai, tất nhiên là sẽ giận tím mặt! Hiện tại biện pháp duy nhất chính là phải phân rõ giới hạn đối với Lâm Bình Sinh, rồi sau đó mang theo Khang Từ đi về phía nhà họ Vũ để mà nhận sai.
Khang Từ nghe thấy biện pháp giải quyết của cha mình như vậy, không khỏi giận tím mặt, khàn giọng quát: "Con bất kể đến cùng Mục Vũ Phi có bao nhiêu quý giá đối với nhà họ Vũ và nhà họ Mục! Dù sao con vẫn muốn cô ta phải kết hôn cùng với Hứa Phàm! Xin lỗi sao? Bà à, ba không khỏi có phần để cho bản thân bị mềm yếu quá mức rồi! Hơn nữa ông nội lại là chỗ bạn bè thân thiết của ông cụ Vũ, cho nên, căn cứ vào mối quan hệ cùng với phần tình cảm này, thì bên nhà họ Vũ cũng sẽ không gây khó khăn gì cho nhà chúng ta đâu!"
Cha Khang nhìn đứa con gái ngu dốt không chịu nổi của mình, quả thực ông ta đã bị con gái của mình chọc tức đến mức não trúng gió rồi. Chẳng lẽ con gái ông lại không biết, cho dù là giao tình giữa ông cụ Hứa và ông cụ Vũ qua nhiều năm như vậy, cuối cùng còn không phải thiếu chút nữa thì đã bị ép buộc đến cửa nát nhà tan hay sao? Vì sao con gái của ông tự bản thân vẫn cứ không thông suốt như vậy chứ?
Cha Khang lạnh mặt nhìn lại Khang Từ, cuối cùng chỉ nói ra một câu nói: "Nếu như con cố ý như thế, như vậy ba chỉ có thể cách rời mối quan hệ giữa cha và con gái để bảo toàn nhà họ Khang của chúng ta. Cho dù con có phải là đứa con gái mà ba yêu quý nhất hay không, ba cũng đều không cho phép người trong nhà họ Khang vì con mà phải chịu liên lụy!"
Khang Từ nghe thấy cha của mình nói như vậy, không nhịn được xiết chặt nắm tay lại. Người ngoài đều xem cô là đại tiểu thư của nhà họ Khang, tỏ vẻ phong quang vô hạn. Nhưng mà, nhà họ Khang chỉ có cô là người con gái duy nhất, không thể có khả năng này được! Khang Từ cũng không thể kế thừa sản nghiệp của gia đình được. Cha của cô ta, từ sau khi mẹ cô ta từng có vô số tình nhân, đặc biệt có mấy người đều sinh ra con trai. Tất cả bọn họ hiện tại người nào cũng như hổ rình mồi, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của người thừa kế này! Dĩ vãng Khang Từ luôn tự coi mình như con cháu ruột thịt và bắt nạt những người đó rất nhiều. Nhưng mà chỉ có cô ta biết, nếu bọn họ tương lai đứng lên quản lý gia đình rồi, thì về sau bản thân cô ta sẽ có nhiều khó khăn. Trừ phi Khang Từ có thể tìm được cho mình một chỗ dựa vững chắc và thật mạnh mẽ. Bằng không về sau nhất định cô ta sẽ bị đem ra làm quân cờ cho việc kết giao hòa hiếu! Khang Từ nghĩ đến đây lại không khỏi cắn răng rồi. Nếu như không có sự xuất hiện của Mục Vũ Phi, như vậy cô tất nhiên sẽ được ở cùng với Vũ Thiên. Đến lúc đó Khang Từ cô sẽ danh chính ngôn thuận chính là thiếu phu nhân của nhà họ Vũ. Thử hỏi có người nào còn dám phê bình kín đáo gì đó đối với cô ta nữa đây? !
Cho nên, Khang Từ muốn Mục Vũ Phi thân bại danh liệt, không được chết tử tế mới hả.
★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi kiên trì nói với bác sĩ yêu cầu gây tê cục bộ mà không phải gây mê toàn thân. Trái tim của cô vốn đã chết lặng rồi, nhưng mà nghe thấy Hứa Phàm nói thân thể của Khang Từ không có gì trở ngại, chỉ là bị một chút phong hàn, sau đó liền nổi cơn thịnh nộ tức giận ngập trời!
Thời điểm tiến hành giải phẫu, Mục Vũ Phi có thể cảm giác được bác sĩ vạch lưỡi dao xuống làn da của mình, từ trong bụng cô móc ra một phần thân thể của mình. Mục Vũ Phi đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh. Tuy nhiên cô vẫn cắn răng không chịu kêu ra tiếng. Cô phải nhớ mãi loại cảm giác đau đớn này! Chỉ có đau đớn như vậy, cô mới có dũng khí để sống sót, mới có động lực để trả thù!
Sau đó, cuộc phẫu thuật cực kỳ thành công, hơn nữa nghị lực ý chí của Mục Vũ Phi rất kiên định. Cho nên sau phẫu thuật, hiện tượng xuất huyết của cô rất nhanh đã bị dừng lại. Nhưng mà Mục Vũ Phi lại khăng khăng không chịu ngủ, chỉ ngước gương mặt nhợt nhạt nhìn lên trần nhà.
Hứa Phàm lúc trước nói Khang Từ chỉ là bị chút phong hàn bất quá là muốn cho Mục Vũ Phi có động lực để mà sống sót. Nhưng khi nhìn thấy Mục Vũ Phi cứ rối rắm như thế, mà không cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi thật tốt, thì anh ta lại thấy hối hận, lại thấy đau lòng.
"Phi Phi, em hãy chịu khó nghỉ ngơi một chút đ! Nếu như em còn tiếp tục như vậy nữa thì sức khỏe của em sẽ suy sụp mất thôi." Hứa Phàm đau khổ nói cầu khẩn.
Mục Vũ Phi nghiêng đầu, vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn Hứa Phàm nói: "Thừa dịp tôi vẫn còn chưa hận anh, tốt nhất là anh hãy biến mất ở trước mắt tôi đi."
Ý của Mục Vũ Phi đã rất rõ ràng rồi. Nếu như Hứa Phàm không làm khó cô, để xảy ra việc này, thì Mục Vũ Phi cô làm sao có thể bị rơi vào trong tay Khang Từ như vậy chứ? Con của cô sẽ không bị mất đi! Còn cô cũng sẽ không bị mất đi quyền lợi tiếp tục được làm mẹ như thế? Nhưng mà Mục Vũ Phi lại thương hại Hứa Phàm, cho nên không muốn hận anh ta, chỉ hy vọng anh ta có thể kịp thời rời đi khỏi trước mắt mình.
Hứa Phàm vốn nghĩ muốn tức giận, nhưng mà nghĩ lại, nghĩ đến tình hình sức khỏe hiện tại của Mục Vũ Phi, Hứa Phàm lại nhẫn nhịn được. Dù sao hiện tại thân thể của Mục Vũ Phi không được tốt. Nếu như cô bị kích thích quá mức, thì sẽ làm cho miệng vết thương Mục Vũ Phi khép lại càng chậm hơn.
Thấy Hứa Phàm yên lặng lui đi ra ngoài, Mục Vũ Phi ôm miệng vết thương giãy giụa để đứng dậy, đi ra mở cửa sổ phòng bệnh cô nơi cô đang nằm ở lầu hai. Thời điểm Mục Vũ Phi đang được giải phẫu, cô y tá ở bên cạnh cô liền nhìn cô một cái, sau đó đút cho cô một tờ giấy nhỏ, trong đó dặn dò cô rằng, hãy mở cửa sổ ra, đứng đợi ở đó một mình. Mục Vũ Phi nhớ kỹ, cho nên sau khi vừa thực hiện ca phẫu thuật xong, liền cắn răng không để cho bản thân mình bị mê man đi, luôn luôn kiên trì chờ Hứa Phàm rời đi.
Mục Vũ Phi đứng ở bên giường không chịu di động, không bao lâu có một bóng dáng liền thừa dịp bóng đêm mông lung liền đã tiến vào, hơn nữa còn ôm lấy Mục Vũ Phi.
"Đoan Mộc, cẩn thận một chút, tôi vừa mới phẫu thuật xong, ở trên bụng đang có một cái vết thương đó." Mục Vũ Phi nhẹ nhàng nói.
Đoan Mộc vội buông Mục Vũ Phi ra, bước nhanh đi tới bên cạnh cửa, liền bật đèn lên. Đoan Mộc nhìn thấy mặt Mục Vũ Phi tái nhợt thì có chút đau lòng, vội vã kéo cô đến ngồi ở trên giường bệnh.
"Buổi chiều nay tôi đến bệnh viện, không nghĩ tới sẽ gặp được Hứa Phàm ở đây." Đoan Mộc cười vẻ đầy giảo hoạt, dương dương đắc ý như chờ được Mục Vũ Phi khen ngợi mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...