Mục Vũ Phi dùng sức tách những ngón tay của Hứa Phàm đang nắm chặt lấy tay mình ra, tiếp đó lại chậm rãi ngồi xuống. Mục Vũ Phi vuốt bụng thở dài, kỳ thực không phải là cô không nghĩ đến chuyện đánh Hứa Phàm, chính là hiện tại dù cô có đánh Hứa Phàm thành đầu heo, bị tàn phế đến không làm nên chuyện gì nữa. Nhưng nếu cô làm như vậy lại cảng chỉ có thể chọc giận đến Hứa Phàm, mà kết quả chính là, Mục Vũ Phi cô và đứa nhỏ sẽ đều không được an toàn. Biểu cảm của Hứa Phàm lại trở nên thật bi thương. Anh ta ngồi xổm người xuống, nằm ở trên đầu gối của Mục Vũ Phi, nói vẻ cầu khẩn gần như là nghẹn ngào: "Phi Phi, vì em mà tôi giờ đây đã không còn có cái gì nữa rồi. Người nhà, tình thân, thật sự là đã không còn nữa rồi, vì sao em lại vẫn không thể yêu tôi kia chứ?"
Mục Vũ Phi lạnh mặt không đáp lại. Không phải là cô không cảm thấy thương hại người đàn ông thần kinh thất thường sắp phát điên lên kia, cái chính là, so với anh ta, cô còn phải chịu khổ sở hơn! Vậy, ai là người tới để mà thương hại cho cô đây?
Cho dù là Khang Từ và Hứa Phàm lại cùng nhau tiếp tục chọc cho Mục Vũ Phi phải tức giận. Nhưng mà bọn họ cũng vẫn không thể nào khắt khe được với Mục Vũ Phi, nhất là Hứa Phàm. Vào lúc ăn cơm tối, anh ta cũng đã điều chỉnh lại được cảm xúc của mình. Hứa Phàm vẫn như trước, cứ cười hề hề gắp thức cho Mục Vũ Phi, bảo cô ăn nhiều thêm một chút để đứa nhỏ có thể phát triển tốt hơn. Nói như vậy, Hứa Phàm không chỉ có đối xử tốt đối với Mục Vũ Phi cô, mà còn đối xử tốt đối với đứa nhỏ trong bụng cô nữa.
Mà Khang Từ thì lại vẫn luôn lo lắng về sau này nếu sự việc bị bộc lộ ra. Nếu như cô ta đối với Mục Vũ Phi thật sự như thế nào đó, sẽ làm Vũ Thiên hận cô ta. Như vậy cô ta cũng không có cơ hội được tiến gần đến bên người Vũ Thiên.
Mục Vũ Phi đã sớm thành quen trước trình độ biến sắc mặt đối với hai người bọn họ. Đối với cô mà nói hai người kia đều là kẻ điên, bị bệnh thần kinh, phân cao thấp cùng với bọn họ chính là một chuyện thật nhàm chán. Mà bản thân Mục Vũ Phi cô cũng không có lòng dạ nào mà suy nghĩ đến cái chuyện ấy. thứ mà hiện tại cô quan tâm nhất chính là, liệu Vũ Thiên có thể kịp thời tới đâu cứu cô được hay không. Bằng không cô thật sự rất có khả năng sẽ làm ra cái hành động gì đó mà mọi người thường không thể lý giải được, đối với hai con người giống như bị bệnh thần kinh đang ở trước mắt cô đây.
Cơm còn chưa có ăn xong, biệt thự liền nghênh đón một người khách mới. Mục Vũ Phi nhìn người đến chính là Vũ Phượng Kiều thì không khỏi cảm thấy đau đầu mất một lúc. Chẳng lẽ Mục Vũ Phi cô chính là một con quái vật chuyên dùng gương mặt của mình để dụ người đến hay nói ở trong truyền thuyết hay sao vậy? Vì sao cứ chỗ nào có mặt cô, thì toàn bộ đều là những con người mà Mục Vũ Phi cô không muốn nhìn thấy nhất như thế?
"Bà tới đây làm gì?" Khang Từ lạnh mặt hỏi.
Ánh mắt của Mục Vũ Phi liền nhíu lại. Xem ra Khang Từ đã biết được kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đã xảy ra ba năm trước đây rồi. Hơn nữa còn vẻ là đã thành lập một mối quan hệ đối địch rất sâu đối với Vũ Phượng Kiều.
Vũ Phượng Kiều cả người run lên, cười nói vẻ ngượng ngùng: "Tiểu Từ, cháu ra ngoài một chút có được không, ta có việc muốn nói với cháu."
Khang Từ nhăn mi lại một chút, nhưng mà vẫn đi tới gần Vũ Phượng Kiều. Vũ Phượng Kiều rỉ tai một phen ở bên tai cô ta. Biểu hiện của Khang Từ giống như cực kỳ kinh ngạc. Vũ Phượng Kiều thấy thần thái này của Khang Từ, thì lại càng thêm nói lời khuyên bảo vẻ rất nghiêm trọng. Cuối cùng Khang Từ nhíu mày gật gật đầu.
Mục Vũ Phi dùng dư quang khóe mắt xem những động tác cử chỉ qua lại của hai người kia, có chút không hiểu. Nhưng mà chung quy là Mục Vũ Phi có chút cảm giác xấu. Con người Vũ Phượng Kiều này là một người âm độc, tàn nhẫn. Ngoại trừ đứa con của mình ra thì bà ta gần như là lục thân bất nhận (*). Tuy rằng ba năm trước khi chuyện xảy ra, bà ta liền tìm đến anh trai của mình để làm nơi nương tựa. Thế nhưng mà do bà ta đã làm tổn thương đến Khang Từ, cho nên đã không được nhận sự đãi ngộ tử tế. Lần này bà ta đến đây muốn ôm mục đích gì, Mục Vũ Phi thật sự không thể nào đoán ra được. Chỉ có điều là trực giác đã báo với cô rằng, cô cần phải dè dặt cẩn thận một chút, để phòng ngừa bà ta lại sinh ra thủ đoạn âm hiểm gì đó.
(*) Lục thân bất nhận: Dịch nghĩa: 6 người thân trong nhà đều không nhận. Câu nói chỉ một người nào đó bị mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Vũ Phượng Kiều thấy Khang Từ đã đáp ứng, cố gắng đè nén lại cảm xúc mừng rỡ như điên, cực lực biểu hiện ra một bộ dáng hiền hậu yêu thương, rồi lại rỉ tai với Khang Từ vài câu nữa rồi mới rời đi. Trước khi đi, Vũ Phượng Kiều còn hung hăng liếc mắt, trừng mắt lườm Mục Vũ Phi một cái.
Mục Vũ Phi không hiểu sao thấy trong lòng phát lạnh. Cô liền đứng dậy ngay cả cơm cũng không ăn nữa, muốn trở về phòng ngủ.
"Phi Phi, em còn chưa ăn cơm xong đâu." Hứa Phàm lôi kéo tay Mục Vũ Phi, nhìn nhìn vào đĩa cơm của cô, cơ bản mới chỉ ăn được độ một phần ba.
"Tôi không ăn được nữa, hai người cứ từ từ dùng cơm đi." Mục Vũ Phi gạt bỏ Hứa Phàm ra rồi lập tức đi lên lầu luôn.
Khang Từ nhìn theo bóng lưng của Mục Vũ Phi, trên mặt không khỏi hiện lên một chút tàn nhẫn và độc ác. Tuy rằng cô ta hận Vũ Phượng Kiều, nhưng mà Khang Từ cũng không thể không thừa nhận, mưu kế của Vũ Phượng Kiều quả thật là làm cho người ta phải trầm trồ khen ngợi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...