Mục Vũ Phi bây giờ chính là kẻ thù đẳng cấp trong liên minh, dùng lời của bọn họ mà nói, người phụ nữ nhẫn tâm này bản thân muốn thừa nhận việc tham gia xã giao có bao nhiêu khổ sở, rồi sau đó hay dùng mưu kế kéo tất cả bọn họ vào trong vũng bùn này. Mục Vũ Phi hiển nhiên là không có biện pháp nào đối với việc cố tình gây sự của bọn họ. Dù sao bọn họ đều là những người nhàn vân dã hạc (*) quen rồi, bây giờ đột nhiên xuất hiện tiết tấu cuộc sống mau chóng, làm cho bọn họ có chút khó chấp nhận được. Đáng buồn nhất chính là Âu Văn Phú. Trong ngày thường công tác của anh cũng rất bận rộn, lúc này còn muốn tham gia đồ bỏ xã giao gì đó cùng bọn họ, Âu Văn Phú mệt đến mức ánh mắt đều đỏ đọc lên rồi.
(*) Nhàn vân dã hạc: Câu thành ngữ của Trung Quốc; ý nói về một cuộc sống tự do thoải mái, không bị ràng buộc, quản thúc. Trong đoạn văn trên, ý tác giả muốn nói, những người bạn của Mục Vũ Phi đang trong thời kỳ nhàn rỗi.
"Tôi nói với mọi người một chút này, một hồi nữa tôi đi đến ghế so pha một chút, mọi người cần phải che chắn cho tôi đấy, tôi phải ngủ một chút!" Âu Văn Phú hai mắt không chớp nói ra một câu.
Khóe miệng của Mục Vũ Phi giựt giựt. Đám người bọn họ bây giờ thực sự giống như bị đánh đèn flash chiếu vào vậy. Dù có đi tới chỗ nào cũng đều nhận được sự chú ý của mọi người. Bây giờ Âu Văn Phú lại muốn ngủ, người khác cũng không chịu dời ánh mắt đi, vậy phải đánh yểm trợ thế nào đây? Nhưng mà đám người bọn họ vẫn chuyển dời đến một nơi kín đáo, Âu Văn Phú dựa vào cây cột đứng liền ngủ thiếp đi mất rồi.
Mặc kệ Âu Văn Phú, Doãn Tiểu Nhu len lén hỏi: "Phi Phi, tôi hỏi thật, cô có cảm thấy gần đây hành động của ông cụ Hứa có chút quỷ dị hay không?" Doãn Tiểu Nhu len lén hỏi.
"Ông nội nhà tôi đã nói rồi, không có việc gì." Mục Vũ Phi nhe răng cười, không có ý định nói thực sự tình cho Doãn Tiểu Nhu biết. Dù sao bọn họ đều là những chiến hữu đồng cam khổ, cùng chung hoạn nạn với nhau, cô không muốn tin tưởng bọn họ sẽ bị sụp đổ.
Doãn Tiểu Nhu biết Mục Vũ Phi còn có chuyện không tiện nói ra. Thế nhưng cô cũng không miễn cưỡng Mục Vũ Phi. Dù sao Doãn Tiểu Nhu cũng biết Mục Vũ Phi chắc chắn là không bao giờ làm những chuyện hại bọn họ.
Vương Doãn Đức nhìn thấy bọn họ tụ tập lại với nhau thành một đoàn như vậy, có chút không thoải mái lắm. Dù sao chuyện xảy ra với nhà họ Hứa, anh ta cũng đã có bỏ ra chút sức lực. Mấy người bọn họ lại xa lánh anh ta, để anh ta ở ngoài như vậy khiến cho Vương Doãn Đức cảm thấy thật sự không được thích ứng. Tuy rằng máy người bọn họ nếu tách ra một mình, bất cứ người nào cũng đều khó có khả năng trở thành đối thủ của anh ta. Thế nhưng, đám người bọn họ đều chỉ là một thế hệ mới phát ra thế lực của mình. Nếu họ quả thật cả đám người bọn mà túm tụm lại với nhau thành một đoàn, bất cứ ai cũng sẽ phải cân nhắc suy nghĩ, xem có phải sẽ bị rơi vào một kết cục giống như nhà họ Hứa hay không.
"Tại sao lại không đi khiêu vũ chứ? Mấy người đều giống như là long phượng đứng giữa đám người vậy không ra khiêu vũ thì thật là đáng tiếc." Vương Doãn Đức hướng về phía nhóm người Mục Vũ Phi cười cười vẻ hiền lành.
Mục Vũ Phi nhìn đến Lý Ngọc Thục đang ở bên cạnh Vương Doãn Đức thì có chút nhíu mày. Con người này càng ngày càng tỏ ra âm trầm, lúc trước em gái cô ta có đứa nhỏ nên có được sự coi trọng của nhà họ Tang, nên người liên quan là cô ta cũng có chút được cậy nhờ vào. Nhưng mà đứa nhỏ của em gái cô ta đã không còn nữa, địa vị của hai chị em nhà họ Lý liền bắt đầu tràn đầy nguy cơ. Bất quá Mục Vũ Phi cũng cực kỳ bội phục Vương Doãn Đức, đối với một người phụ nữ không thể nào lấy làm vợ lại vẫn còn đối xử thật là tốt như thế! Ít nhất là trong trường hợp như thế này, vẫn còn mang cô ta tới đây. Mục Vũ Phi cô và hai chị em nhà họ Lý kia vốn cũng không có thâm cừu đại hận gì, nếu như hai chị em nhà họ Lý biết giữ khuôn phép, thì Mục Vũ Phi cô cũng có thể cho bọn họ một cuộc sống yên ổn.
Mục Vũ Phi cười cười đáp lại: "Chúng tôi ở nơi này, người cô đơn khả nhiều, không giống như anh Vương đây còn mang theo người phụ nữ của mình tới tham dự tiệc rượu. Nếu để cho anh Vương cứ theo chúng ta cùng ngẩn người ở trong này nữa, sợ là sẽ làm cho Lý tiểu thư phải chịu uất ức rồi."
Vương Doãn Đức cười cười, rời khỏi Lý Ngọc Thục một chút, đến gần bọn họ, nhỏ giọng nói: "Tôi nhận được tin tức, ông cụ Hứa muốn dẫn Hứa Phàm tới tham gia bữa tiệc rượu ngày hôm nay."
Mục Vũ Phi cau chặt mày lại. Nếu như ông cụ Hứa đến thì bọn họ trước tiên nên chuồn đi sẽ tốt hơn. Dù sao bọn họ vẫn còn chưa có sự chuẩn bị đầy đủ để đi đối mặt với ông cụ Hứa. Nhưng là thực sự đã đến đây rồi, khó tránh khỏi bị ông cụ Hứa giận dữ bởi vì bọn họ rời đi. Ông cụ Hứa đã lựa chọn hôm nay tới đây, không phải là nghĩ muốn gặp một lần cả mấy người bọn họ hay sao? Nhưng nếu như không đi, cũng khó tránh khỏi ông cụ Hứa muốn cho bọn anh xem sắc mặt, ngược lại thời điểm làm cho xấu hổ thì cũng không phải là chuyện tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...