Mục Vũ Phi cực kỳ quyết đoán cự tuyệt sự thỉnh cầu muốn sát nhập gia tộc của Huyễn Thế, nhóm người bọn họ chính là nhàm chán đến đùa, không có khả năng thật sự tham gia vượt qua trong trận chiến đấu, về sau cũng sẽ không thể tham gia cái gọi là quốc chiến được. Huyễn Thế bị cự tuyệt thì cho là bọn họ đã không nể mặt, nên tìm vài cái biệt hiệu nick ảo liền bắt đầu lại ầm ầm ào ào ở trên loa thế giới (thế giới game), nói cái gì mà Mục Vũ Phi và người của cô căn bản là không xứng với những người trong khu vực Chu Tước. Ngay cả việc tham gia vượt qua trong trận chiến đấu cũng không chịu tham gia, nói rõ đã nghĩ xem khu vực Chu Tước thua trận, nhường cho khu khác đỗ Trạng Nguyên.
Mục Vũ Phi liền cao giọng tuyên bố ở trên thế giới, nói đó là cô đã nhân từ nương tay rồi. Bọn họ một đám hơn ba mươi cá nhân, nếu gia nhập vào trong gia tộc Huyễn Thế, tất nhiên sẽ phải chiếm cứ vị trí tinh anh, cho dù thắng thua thế nào, bọn họ đều phải chia tiền. Như vậy, nhóm bọn người này không phải là người thiếu tiền, tại sao còn muốn đi tranh đoạt bát cơm người khác như thế? Hay là nói các thành viên trong gia tộc Huyễn Thế tinh anh cảm thấy, không bằng bọn họ hãy chủ động nhường vị trí chăng? Người muốn có được vị trí của mình còn chưa nói gì, người muốn thu phục bọn họ trên đời bây giờ còn nghĩ như thế nào?
Mục đích của Mục Vũ Phi rất rõ ràng, muốn đem muốn hóa giải mâu thuẫn giữa địch và ta trở thành mâu thuẫn nội bộ. Lời vừa nói ra tuy rằng mọi người còn có phê bình kín đáo, nhưng mà cũng không có dũng khí dám mượn sức không chút kiêng nể rồi. Nhóm người trong gia tộc Huyễn Thế tuy rằng không tinh anh bằng một đám người trong nhóm của Mục Vũ Phi, nhưng mà ở trong khu vực Chu Tước thì đó cũng là số một. Bị bọn họ để mắt tới chỉ có một hậu quả duy nhất là được giải thoát.
Mục Vũ Phi ở trong trò chơi đợi đến mười một giờ đêm. Đợi đến lúc cô đã sắp ngủ tiếp đi, thì hệ thống biểu hiện tin tức, Mộ Trầm, phu quân của cô đã login rồi. Tinh thần của Mục Vũ Phi chấn động, lập tức sử dụng kỹ năng vợ chồng truyền tin sẽ đến bên canh hắn.
Mộ Trầm mặc một bộ áo đen đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng có vẻ cực kỳ cô đơn. Mục Vũ Phi trong khoảng thời gian ngắn không thế mà cũng không biết phải mở miệng như thế nào, đành chỉ có thể trầm mặc ngồi ở bên cạnh hắn. Hai người không ai nói chuyện, không khí càng ngày càng trầm mặc. Ngay tại lúc Mục Vũ Phi sắp bị bầu không khí trầm mặc này đè nén đến phát điên, thì cũng là lúc Mộ Trầm mở miệng
Mộ Trầm: Phu nhân biết “Vũ Lâm Linh” của Liễu Vĩnh hay không?
Mục Vũ Phi lập tức biết hắn muốn nói gì, vội trả lời: Đã từng đọc qua rồi! “Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba,
Mộ ai trầm trầm sở thiên khoát”.
Đúng không? Đây là một câu thơ hàng đầu về sự ly biệt.
Mộ Trầm: Đúng vậy, năm đó người trong lòng ta cũng rời ta mà đi, ta liền nhớ tới bài thơ này. Ta nghĩ rằng, nếu ta nổi lên cái tên này, nàng ấy trở về nhất định sẽ nhớ đến ta. Truyện Mạt Thế
Bách tư bất đắc kỵ tỷ: Rất cảm động đó! Cho nên chúng ta vẫn là nên ly hôn đi, như vậy ngươi trở về âu yếm nữ nhân của ngươi, như vậy chính là sự hoàn hảo nhất rồi !
Mộ Trầm: . . . Có phải là nàng đang giận ta hay không?
Bách tư bất đắc kỵ tỷ: Đùa sao? Loại người si tình, một nam nhân tốt như ngươi, quả thực rất ít và rất thiếu nữa đấy! Nếu như là ta, ta cũng sẽ không thể nào giận ngươi được!
Mộ Trầm: Nhưng mà, Phi Phi, cho dù là em đã đáp ứng với anh là sẽ không giận anh, thì anh vẫn cảm thấy em sẽ giận.
Mục Vũ Phi ngẩn người ra một phút đồng hồ, rồi sau đó nhanh chóng chạy ra mở cửa đi đến phòng khách. Cô lập tức nhìn thấy Vũ Thiên đang dùng máy tính bảng để chơi trò “Hồng Hoang”, sau đó, thân hình cô chợt bất ổn hơi lảo đảo.
"Phi Phi, em hãy nghe anh nói đã. . ." Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi bị chọc tức đến mức phát run, thì biết là bản thân mình đã quá mức rồi, vội vàng đứng lên kéo tay Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi hất vung tay của Vũ Thiên ra,. Bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, hỏi: "Anh nghĩ tới là sẽ nói cái gì với tôi đây? Anh chơi với tôi đã lâu như vậy, cảm thấy cực kỳ thoải mái chứ. Tôi mãi không thể nào hiểu được nói vì sao Hứa Liêm chết sống cũng không chịu để lộ ra tin tức, cũng không cho tôi được cưỡng chế ly hôn, Vũ Thiên anh coi tôi giống như một con khỉ để mà đùa giỡn thôi, phải không?” Lại còn giả mù sa mưa hỏi xem tôi có thích cáu kỉnh hay không. Tôi nói thích anh tức giận, tôi nói không thích anh cũng tức giận, tức giận quá mức, có phải hay không?"
"Em hãy nghe anh nói đã nào!" Vũ Thiên cầm lấy cánh tay Mục Vũ Phi hung tợn nói: "Em, cái người này, vì sao em lại không chịu nghe giải thích, liền cứ thế định ra luôn tội danh của anh?"
Mục Vũ Phi chậm rãi từ từ đè nén hơi thở trong ngực, đẩy cánh tay Vũ Thiên ra ngồi xuống, làm cái tư thế “xin mời”. Vũ Thiên sắp bị hộc máu bởi cái bộ dáng đầy sự kiêu ngạo và lạnh nhạt của người phụ nữ này rồi. Bất quá nhìn bộ dạng hiện tại của Mục Vũ Phi có chút giống ba năm trước, thời điểm cô không cười lại càng có vẻ bộc phát tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...