Đàn ông đều luôn sùng bái những người mạnh mẽ, trong lòng cũng sẽ không thay đổi. Thời điểm Vũ Thiên đánh tơi bời cho nhóm người ranh con vốn được xưng Thái Tử Gia kia một chút, bọn họ về nhà cáo trạng nhưng sau đó lại cáo trạng không thắng. Tiếp đó lại đột nhiên trở thành sùng bái Vũ Thiên. Bọn họ không có cách nào không thể bội phục Vũ Thiên được. Cho dù là huấn luyện ở bất kể hạng mục gì, Vũ Thiên đều sẽ ở cùng với bọn họ. Hơn nữa rõ ràng anh lại còn mạnh hơn bọn họ nhiều lắm. Nhóm người bọn họ bây giờ đang ở quân khu thành phố D, được xưng là đoàn thể lưu manh, còn bọn họ liền xưng hô thân thiết với Vũ Thiên là đầu lĩnh lưu manh.
Vũ Thiên chính mang theo lính của anh tiến hành huấn luyện mang nặng chạy việt dã 10 km. Mấy ngày nay anh có tâm sự rất nhiều, một mặt là bị Mục Vũ Phi chọc tức, một mặt là nghe được câu chuyện có liên quan đến Hứa Phàm. Vũ Thiên còn có thời gian hai ngày mới có thể trở về nhà được! Anh cũng không biết một mình Mục Vũ Phi ở nhà có thể giải quyết được hay không. Vũ Thiên chạy ở cuối cùng đội ngũ, đang trong thời điểm sắp xuất thần, liền nghe thấy phía trước đội ngũ vang lên tiếng huýt gió.
"Xin chào các đồng chí!" Mục Vũ Phi vẫy vẫy tay hướng về phía đội ngũ còn rất xa không lâu lắm.
Lại không nghĩ tới được nghe đáp lại: " Xin chào người đẹp!"
"Các đồng chí cực khổ rồi!"
"Vì người đẹp phục vụ!"
Vốn là một đám người sớm đã chạy mệt đến hết hơi, thế nhưng mà bọn họ vẫn là bằng vào thị lực kinh người lập tức phát hiện ra người đẹp ở phía xa xa. Mỹ nhân mặc một bộ váy kiền hoa nhỏ màu trắng, mang theo chiếc mũ che nắng màu trắng gạo, nhìn giống như một cây liễu nhỏ yếu ớt, khiến cho người ta phải thương tiếc. Bọn họ được xưng là lưu manh không phải là không có đạo lý, lúc này liền biểu hiện ra nguyên vẹn bản chất của mình. Từ thật xa liền bắt đầu đùa giỡn mỹ nhân. Nhìn thấy mỹ nhân có tâm tình trêu đùa cùng bọn họ, dưới chân liền không khỏi sinh ra một luồng khí lực, tốc độ lập tức nhanh hơn, mau chóng chạy về hướng người đẹp!
"Đứng nghiêm!" Vũ Thiên phẫn nộ rống lên.
Cả một đám lưu manh vẫn còn có quy củ, nghe được rống giận của Vũ Thiên lập tức dừng bước lại, cũng không dám có thêm một cử động nào. Mục Vũ Phi cười hề hề đi tới trước bọn họ. Cả một đám lưu manh lại trở nên kích động không sao nén nhịn được nữa rồi. Cũng không biết mục tiêu của người đẹp là ai, tất cả đều hận không thể cởi áo ra một chút, để lộ cơ ngực cường tráng của bản thân.
Nhưng mà Mục Vũ Phi lại đi thẳng tắp hướng về phía Vũ Thiên sắc mặt đang tối đen. Cả một đám lưu manh liền bi thương phẫn nộ, rơi lệ rồi. Có người còn không sợ chế, rống lên đầy uất ức: "Lão đại anh mau đừng theo chúng tôi huấn luyện nữa đi, khó được có vị mỹ nữ đến đây, vậy mà liền bị anh câu đi mất rồi!"
"Đúng đấy, đúng đấy! Bình thường chỉ thấy anh đến cả cỏ gần hang đều ăn, bây giờ khó được có miệng thịt, anh cũng muốn ăn nữa!"
"Thật quá không có đạo lý nào nữa rồi !"
"Thật quá lưu manh rồi !"
"Câm miệng!" Vũ Thiên chợt quát một tiếng. Nhìn thấy lão đại phát uy, một đám người cũng không dám lỗ mãng nữa, đều thẳng tắp nhìn Mục Vũ Phi.
Vũ Thiên một mặt tối tăm đến gần Mục Vũ Phi, đưa tay ra liền nắm ở eo nhỏ của cô. Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi! Lão đại chính là lão đại mà. Việc này khi ra tay một chút cũng nghiêm túc!
"Sao em lại tới đây?" Vũ Thiên cau mày hỏi.
Mục Vũ Phi lườm Vũ Thiên một cái, cười nhạo một tiếng, rồi hỏi ngược lại: "Em tới đây có phải là đã làm cho anh không được ăn cỏ gần hang hay không, hả ?"
Mọi người vừa nghe thấy thế, liền giật mình. Việc này đúng là có chút khó hiểu mà. Máu bát quái đều ào ào bốc lên ngùn ngụt, kéo bọn họ nhích lại gần. Vũ Thiên nheo lại ánh mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Di chuyển về phía sau lập tức! Lại tiếp tục chạy việt dã thêm 5 km nữa cho tôi!"
Mọi người lập tức vui quá hóa buồn rồi.
Nhìn thấy đội ngũ của binh lính đã chạy đi một đoạn xa xa, trên mặt Mục Vũ Phi cũng không treo nụ cười giả tạo một bên nữa. Cô lạnh mặt xoay người muốn đi. Gân xanh trán của Vũ Thiên lập tức nổi gồ lên. Anh vội vã lôi kéo tay Mục Vũ Phi, túm cô quay trở về. cái người phụ nữ này, đến thì cũng đã đến đây rồi, kết quả là nghe được câu nói kia, có lẽ lại muốn bỏ đi rồi sao?
"A, ngài không đi ngắt hoa đẹp, lại giữ loại hoa tàn hoa bại liễu như tôi ở đây để làm cái gì vậy?"
"Em đây là tức giận đối với anh hay sao?"
"Không, em là tới để tức chết vì anh!" Mục Vũ Phi liền nhe răng.
Vũ Thiên hiếm khi thả tay cho binh lính ở dưới tay mình được nghỉ nửa ngày phép. Rốt cuộc, bọn họ cũng đã được biết, thì ra mỹ nữ kia chính là cô dâu của lão đại. Từng người, từng người một liền than thở cảm thán bản thân sinh ra không gặp thời. Dùng lời của bọn họ mà nói, một mỹ nhân như vậy hiển nhiên lại đi gả cho lão đại thuần lưu manh này, thì thật là lãng phí quá mức. Con không bằng gả cho nhóm ngụy lưu manh bọn họ còn có lời hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...