Bạch Hiểu Hiểu chuyển động con ngươi liếc mắt lườm Mục Vũ Phi một cái. Vốn dĩ Bạch Hiểu Hiểu cũng không nghĩ muốn để cho Mục Vũ Phi giúp cô giải quyết chuyện này. Vì dù sao, đây cũng chính là chuyện trong nội bộ gia đình của cô. Hơn nữa Mục Vũ Phi đã giúp cô nhiều như vậy rồi, Bạch Hiểu Hiểu cũng không thể tiếp tục mặt dày như vậy được.
"Không phải là mọi chuyện cậu đều đã quyết định rồi hay sao? Vậy còn có điều gì khiến cho cậu phải phiền não như vậy kia chứ?" Mục Vũ Phi không hiểu.
Bạch Hiểu Hiểu đau đầu nói: "Mấu chốt là Liệt Dương lại muốn giúp đỡ. Anh ấy nói đó là của người thân của tớ, cho dù không có liên hệ máu mủ thì cũng không thể nào xóa sạch đi sự thật này được. Anh ấy không hy vọng tớ bởi những chuyện như vậy mà gây nên thù hằn, tốn chút tiền liền tiêu tan tai họa thôi. Cậu nói xem, nhóc con kia hư hỏng đáng đánh đòn đến thế nào! Còn mẹ kế của tớ có phải là người tốt như vậy hay không? Lợi dụng được một lần rồi, thì về sau khẳng định là sẽ giống như ma cà rồng vậy, sẽ tiếp tục ỷ vào nhà họ Dương cho mà xem !"
Quả thật nhìn vào người phụ nữ kia cũng biết, sau khi cha của Bạch Hiểu Hiểu qua đời, những việc làm của bà ta cực kỳ đáng phẫn nộ như thế nào, thì không cần phải nói đến! Nhưng đến hiện tại lại còn mặt dày đến để cầu xin sự giúp đỡ, đổi với bất cứ ai đó cũng đều không thể chấp nhận được. Không phải là có câu nói đó sao, từ một sự kiện là có thể nhìn ra bản tính con người. Mục Vũ Phi cực kỳ đồng ý với cách nói của Bạch Hiểu Hiểu về người mẹ kế của mình đối với nhà họ Dương. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi lại không thể nói ra được, thứ nhất vì đây không phải là chuyện của nhà bọn họ! Thứ hai là, Liệt Dương đã tham dự vào, cô lại tham gia ý kiến của mình vào như vậy, thử hỏi sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Bất quá nhìn thấy Bạch Hiểu Hiểu buồn bực thành ra như vậy, Mục Vũ Phi cũng không đành lòng, chỉ có thể nói khuyên nhủ: "Cậu cũng đừng có lo lắng vớ vẩn quá như vậy. Liệt Dương đã nói để cho anh ấy xử lí rồi, thì cứ để cho anh ấy giải quyết mọi chuyện đi! Anh ấy cũng không phải là không biết ý tứ của cậu, mà cũng không phải là người có thói quen dễ mềm lòng như vậy đâu."
"Đúng thế! Anh ấy cũng không phải là cái bánh ngon lành gì!"
"Đúng vậy!"
"Anh ấy là một người có lòng dạ đen tối!"
"Cái này cũng đúng!"
"Cho nên tớ mới quyết định tớ sẽ rời xa khỏi anh ấy!"
"Phốc. . ."
Mục Vũ Phi hoa hoa lệ lệ phun luôn miệng nước trà ra ngoài. Chuyện này, nếu như Liệt Dương biết được Bạch Hiểu Hiểu đã đến tố khổ với bản thân cô. Tố khổ xong, cô vợ nhỏ của anh liền nói quyết định rời bỏ anh như vậy, Liệt Dương quay đầu lại còn không ăn tươi nuốt sống Mục Vũ Phi cô hay sao? Mục Vũ Phi lau khóe miệng một chút, run run nói: "Bà chị à, xin chọ hãy bình tĩnh lại một chút đi! Câu được chàng rể rùa vàng như vậy thật sự không dễ dàng. Cậu có chuyện gì thì có thể nói chuyện với anh ấy, cùng bàn bạc với anh ấy, nhưng đừng có để một lần sai lầm mà phải ân hận mãi mãi!"
"Nhìn xem cái đức hạnh của cậu này!" Bạch Hiểu Hiểu khinh thường vươn ngón tay ra chọc lên cái trán của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi nghiêm mặt nói: "Cậu chuyện có liên quan đến sự sống chết như thế, không thể không đề phòng!"
Bạch Hiểu Hiểu thở dài một hơi, nói vẻ thỏa hiệp: "Được rồi, tớ tin tưởng anh ấy. Thế nhưng mà tốt nhất là tớ không muốn lưu lại bất cứ một tai hoạ ngầm nào. Tớ không thể đảm đương nổi cuộc sống ở bên một người giàu có, có tiếng tăm như vậy!"
Mục Vũ Phi còn muốn nói gì nữa, liền nhìn thấy ở phía xa xa một chút có một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi tới nơi này như muốn thăm hỏi. Người tới là có ý gì? Mục Vũ Phi thật sự rất muốn biết.
"Thiếu phu nhân thực sự rất thích tiệm của nhà tôi thì phải, cho dù trước đây có chuyện gì, thìngài đều có thể đến đây bất cứ lúc nào." Lý Ngọc Nhiêu khiêm nhường lễ độ nói, không thỉnh mà ngồi xuống.Bạch Hiểu Hiểu nhìn một hồi liền cảm thấy nhức đầu.
"Quan tâm đến công việc làm ăn buôn bán của bạn bề thì rất cần phải vậy." Mục Vũ Phi cười nói.
Lý Ngọc Nhiêu vuốt ve cái bụng của mình, cười cười nói vẻ đắc ý: "Đúng là như vậy rồi. Bất quá phỏng chừng trải qua thêm một thời gian nữa, thì sợ là thiếu phu nhân liền sẽ không nhìn thấy tôi nữa, bởi vì đứa nhỏ trong bụng của tôi cũng không thể nào chấp nhận nổi cái bầu không khí ầm ầm này được."
Mục Vũ Phi biết họ vị quan chức họ Tang kia dưới gối không con, mà Lý Ngọc Nhiêu này, không biết đã dùng mưu kế gì mà lại mang bầu được đứa con của ông ta như vậy. Thế này ngày mai kia được đắc thế quả nhiên là sẽ không để mọi người ở trong mắt của mình nữa rồi. Bạch Hiểu Hiểu tính tình thẳng thắn, không quen nhìn cái bộ dạng xấu hổ làm vẻ ta đây của Lý Ngọc Nhiêu, há mồm định nói đối với cô ta., Mục Vũ Phi kịp thời ngăn Bạch Hiểu Hiểu lại. Bàn về thực lực, Bạch Hiểu Hiểu đắc tội không nổi Lý Ngọc Nhiêu. Tuy rằng cô cũng không có muốn gây chuyện thù hằn, thế nhưng kẻ ngốc kia lại giống như không hiểu thời thế. Hơn nữa cô cũng không thể để cho Bạch Hiểu Hiểu làm bia đỡ đạn được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...