Mục Vũ Phi rất ít khi được nghe người khác nói về chuyện của Vũ Thiên ở trường học. Bởi vì căn bản là không có chuyện gì cần phải nói. Ở trường học Vũ Thiên chỉ có một chữ: Lạnh! Ai nhìn thấy anh, muốn không bị anh đông lạnh thì xin mời cứ việc kính nhi viễn chi (*)! Chỉ có mấy cô nàng có đủ năng lực khánh lại sự lạnh lẽo của anh mới mạnh dạn dám vuốt râu hổ mà thôi. Nhưng mà chuyện có liên quan đến việc Vũ Thiên làm vì mình, thì Mục Vũ Phi lại là phi thường muốn biết. Cô càng không ngừng khuyên mọi người uống rượu, mà chính mình cũng uống thả cửa hết mấy chén, Vũ Thiên biết ý đồ của cô cho nên muốn khuyên cũng đều lười khuyên. Đợi đến lúc tất cả mọi người đều đã say đến ngả nghiêng ra rồi, Mục Vũ Phi cũng uống đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch ra, Vũ Thiên thoáng nhìn ra phía xa xa, anh nhìn thấy có một bóng người đang đứng ở chỗ tối, liền nói với mọi người có người quen, bảo với bọn họ cứ uống trước.
(*) Kính nhi viễn chi: Kính trọng thì đứng từ xa mà nhìn lại.
Vũ Thiên đến gần bóng người, tiếp nhận điếu thuốc lá từ trong tay anh ta đưa tới. Hai người, mỗi người một điếu thuốc lá thi nhau rít, mãi cho đến khi ở trên đất đã rơi đầy tàn thuốc, Vũ Thiên mới cẩn thận đánh giá Lương Ngọc Tường. Anh ta người gầy đến mức sắp sửa thoát hình, vết sẹo ở trên mặt nhìn cũng càng thêm dữ tợn đáng sợ.
"Tôi phải đi rồi." Lương Ngọc Tường đưa một túi tài liệu cho Vũ Thiên, sau đó chậm rãi ngồi xổm thân mình xuống.
Vũ Thiên tiếp nhận, gật gật đầu, "Tôi đã từng đáp ứng với Ảnh tử, bảo vệ chu toàn."
Lương Ngọc Tường cười khổ một tiếng, " Một người như tôi có thể bảo vệ được an toàn hay sao???"
"Cố Tiểu Khê đã cứu Phi Phi, về tình về lý tôi đều nên trả lại món nợ nhân tình này cho cô ấy."
Lương Ngọc Tường nghe đến cái tên Cố Tiểu Khê kia, đột nhiên nở nụ cười. Anh ta chậm rãi bụm mặt, không thể nào ngẩng đầu lên nổi.
Vũ Thiên vỗ vỗ lên bờ vai của Lương Ngọc Tường, nhìn thấy chiếc vòng ngọc ở trên cổ tay của anh ta, sau thở dài một tiếng. Một thời gian trước Lãnh Phong từ Nhật Bản trở về tìm đến Vũ Thiên, sau đó đã giao chiếc vòng ngọc này lại cho anh, nói là hãy giao vật này lại cho Lương Ngọc Tường, Phi Phi liền sẽ không bị nhận sự uy hiếp nữa. Vũ Thiên đã từng hỏi Lãnh Phong chuyện đã trải qua ra sao, nhưng là Lãnh Phong chỉ đau khổ nói qua quít, cho dù Cố Tiểu Khê kia đã bị người kia làm cho tổn thương triệt để, nhưng trong lòng cô ấy vẫn chỉ có một mình Lương Ngọc Tường mà thôi. Cho dù Lãnh Phong anh có trả giá nhiều hơn nữa, thì cũng sẽ không thể khiến cho Cố Tiểu Khê nảy sinh tình yêu nam nữ đối với Lãnh Phong được.
Vũ Thiên đối với Lương Ngọc Tường thì cũng hiểu rõ như lòng bàn tay. Năm đó Lương Ngọc Tường đã vì một người phụ nữ mà nghĩ muốn tẩy trắng bản thân, thế nhưng mà người đàn bà kia đã chết. Lương Ngọc Tường lại cho là bởi vì Mục Vũ Phi nên mới liều mạng muốn đối nghịch với nhà họ Vũ. Nếu như đó là sự thật, thì không tạo thành tác động ảnh hưởng gì đáng kể đối với nhà họ Vũ! Mà cho dù là có thì cũng sẽ trôi qua. Vũ Thiên quan tâm đến Mục Vũ Phi, anh chưa bao giờ dám tưởng tượng đến việc nếu như Mục Vũ Phi mà bị chết thì mọi chuyện sẽ như thế nào, cho nên Vũ Thiên rất hiểu tâm tình của Lương Ngọc Tường như thế nào.
"Sắp tới tôi sẽ hủy đi tâm huyết của cha mẹ anh, còn anh? Bây giờ nghĩ muốn như thế nào đây?"
"Tôi muốn đi tìm cô ấy, cho dù phải đi đến chân trời góc biển, tôi cũng phải đi tìm được cô ấy."
Vũ Thiên nghĩ nghĩ một chút, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra đưa cho Lương Ngọc Tường: "Ở trong cái điện thoại này Phi Phi chỉ lưu có một mã số, tìm được Cố Tiểu Khê rồi, về sau hãy giao lại cho cô ấy."
Giao tình ở giữ những nhgi đàn ông với nhau, chỉ giới hạn đến như thế. Cả hai người bọn họ đều là người không giỏi nói chuyện. Lời ngầm của Vũ Thiên chính là, nếu quả thật có chuyện gì, có thể liên hệ tới anh, anh sẽ bảo vệ bọn họ chu toàn. Có thể cần nhiều hơn nữa.
Lương Ngọc Tường cũng không còn giả bộ gì khác, đón đón lấy chiếc điện thoại di động, nhìn Vũ Thiên một cái thật sâu, sau đó đứng dậy liền biến mất ở trong đêm tối.
Mục Vũ Phi lải nhải, trút rượu lên mấy người đàn ông kia đến choáng váng. Cuối cùng đều biến thành trạng thái có hời lập tức có đáp lại.
Lão Tam táp đầu lưỡi nói: "Chị dâu à, khi đó lão Đại đối với chị quả thực là rất thật tâm đối với chị đó. Có một lần có một vị nam sinh vụng trộm muốn đưa thơ tình cho chị dâu. Kết quả lão đại không nói đến hai lời, lập tức đánh cho người nọ đến mức phải nằm viện. Việc này lúc đó đã ồn ào huyên náo một hồi, nhưng mà lão Đại đã đè lại được, nói cho người khác biết rằng, không cho phép bất cứ người nào được nói ra!"
Đúng là một đám nam sinh rối loạn! Mục Vũ Phi xùy ra một tiếng, sau đó tiếp tục hưng trí bừng bừng hỏi: "Vậy lúc đó không phải là Vũ Thiên đã gây vạ rồi sao? Tôi nhớ là đã có bao nhiêu cô nhóc đều muốn thành đôi sinh con cùng anh ấy kia mà, không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...