Mục Vũ Phi biết luôn luôn có thói quen hút thuốc lá. Chỉ là anh chưa từng bao giờ hút thuốc ở trước Vũ Thiên mặt mình mà thôi. Lúc này tư thế hút thuốc của Vũ Thiên nhìn thật cô đơn, khiến cho Mục Vũ Phi không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, lại càng ôm sát lấy hông của Vũ Thiên hơn.
"Những ngày không có em ở đây, anh luôn luôn liều mạng làm việc, có rất ít thời gian có thể nghỉ ngơi. Ba năm trở lại đây, chiến hữu bên người anh đều lần lượt ra đi. Mỗi một lần đi tham gia lễ tang của các chiến hữu, cha mẹ, vợ con của bọn họ đều khóc đến chết đi sống lại. Khi đó chỉ là bởi vì trong lòng anh vẫn còn thắc thỏm về em, sợ em trở về sẽ không nhìn thấy anh đâu, anh mới hết lần này đến lần khác, từ nơi kề cận cái chết bò trở về nhà.
Vũ Thiên dụi tắt thuốc lá, xoay người lại ôm Mục Vũ Phi, tiếp tục nói có chút tự giễu: "Khi anh biết được em đã bình an trở lại, cũng là lúc anh tiếp nhận được lệnh điều động của cấp trên… Anh không thể, mà cũng không muốn để cho em cùng các con phải trải qua những ngày kinh hồn táng đảm. Nhưng mà anh lại giống như một kẻ đào ngũ vậy, cứ thế rời khỏi các chiến hữu đã từng cùng sinh cộng tử với anh."
Mục Vũ Phi kề mặt ở trên ngực Vũ Thiên, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, đột nhiên cô liền cảm thấy an tâm hơn. Từ khi Vũ Thiên ra ngoài để làm nhiệm vụ, Mục Vũ Phi liền ít khi có thời điểm có thể ngủ ngon. Mỗi khi suy nghĩ đến việc Vũ Thiên có thể sẽ phải nhận đến nguy hiểm, cô liền lo sợ bất an, khó có thể đi vào giấc ngủ. Cô không phải là không hiểu rõ sự khó chịu của Vũ Thiên. Trong lòng bất cứ người đàn ông nào cũng đều có sự nhiệt huyết trong tim, hy vọng có thể đấu tranh anh dũng bảo vệ an toàn cho quốc gia. Mặc bộ quân phục lên người, cả đời liền lập tức đều sẽ bị in lên đó ấn ký của quân nhân! Quân đội là nhà của bọn họ, chiến hữu chính là người thân của bọn họ. Thực sự, bảo với bọn họ rằng, cho phép bọn họ rời xa khỏi chiến hữu của mình, điều này còn khó chịu hơn so với việc giết chết bọn họ. Nhưng mà Mục Vũ Phi cô lại là một con người ích kỷ. Điều mà cô hy vọng nhất chính là, Vũ Thiên bình an làm bạn với ba mẹ con cô cả đời.
Mục Vũ Phi kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của Vũ Thiên. Mùi vị thuốc lá nhàn nhạt tràn đầy xoang mũi của cô, cũng không làm cho Mục Vũ Phi thấy phản cảm, mà lại càng làm cho cô thêm tham luyến đối với anh.
Vũ Thiên ôm chặt Mục Vũ Phi vào ở trong ngực của mình, chua sót hỏi: "Hiện tại anh chỉ có một mình em mà thôi, em sẽ không sẽ rời khỏi anh để đi vhws?"
Trong lòng Mục Vũ Phi cảm thấy tê rần. Cô ôm lấy cổ của anh, hôn nhẹ lên gương mặt của anh, sống mũi cao thẳng của anh, rồi sau đó ghé vào lỗ tai của Vũ Thiên nhẹ giọng nói: "Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ còn dài lắm đấy."
★☆★☆★☆
Mặc dù Mục Vũ Phi có thể giải thích được đối với Vũ Thiên. Nhưng mà dù sao lúc trước hai người cũng đã kết hôn với nhau được hơn một năm. Nửa năm trước, Vũ Thiên luôn bận rộn công việc của công ty, cho nên không được rảnh rỗi. Về sau này anh vào bộ đội, lại phải hết sức để làm nhiệm vụ. Thật khó khăn lắm Mục Vũ Phi mới mang thai, nhưng lại bởi vì sự việc ẩn chứa nhiều sự âm kém dương sai, cho nên đã làm cho hai người phải chia tách nhau ra suốt ba năm. Trong ba năm ấy, kỳ thực hai người vẫn thật sự chưa từng bao giờ được sống một ngày bình yên tốt đẹp. Mục Vũ Phi cũng không phải thật thích ứng với khí thế quân nhân xuất hiện ở trên người Vũ Thiên. Trước kia cô luôn luôn cảm thấy Vũ Thiên chính là một Nhị Thế Tổ luôn luôn tiêu sái không kềm chế được. Thế nhưng mà bây giờ anh lại là một người làm việc luôn nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ.
Nhất là đối với cô, Vũ Thiên lại càng nghiêm cẩn hơn! Vũ Thiên định ra điều khoản trên ba trang giấy lớn để hạn chế Mục Vũ Phi. Trên đó đã ghi rõ rất nhiều hành động. Nói thí dụ như, không được đánh nhau, không được nói lời thô tục, không được có sự tiếp xúc cũng như không được phép vượt tường đối với bất cứ người đàn ông nào khác, ngay cả việc tiếp xúc bằng ánh mắt thôi cũng không được phép! Nhìn những dòng chữ viết nhỏ li ti trên trang giấy kia, Mục Vũ Phi đã cảm thấy ánh mắt của mình như bị hoa mắt mất rồi. Mà thiết nghĩ đến liền cảm thấy sợ. Cô không biết nếu như Vũ Thiên mà biết được ở trong trò chơi cô lại bị bắt buộc kết hôn, có phải Vũ Thiên sẽ giết chết Mộ Trầm luôn hay không. Tiếp sau đó liền ra tay chém gọt cô, vứt cô vào trong bể chứa hay làm món dưa muối trong vò.
Mục Vũ Phi bị những suy nghĩ ảo tưởng của chính mình làm cho choáng ngợp.
Bọn nhỏ sau khi về đến nhà liền được nhà họ Vũ và nhà họ Mục thay phiên đón đi chơi. Đến ngay cả hai bậc làm ba mẹ kia cũng đều rất ít có thể được gặp con. Hai đứa nhỏ hiểu chuyện, nói ngọt, dỗ dành khiến cho những người lớn tuổi ở cả hai nhà đều thấy thật cao hứng, nên lại càng không nỡ trả bọn trẻ lại cho Mục Vũ Phi. Dù sao để hai đứa trẻ ở trong nhà vòng kiểm soát của tổ tông - các cụ bô lão như vậy, Mục Vũ Phi cũng được yên tâm hơn, chung quy tốt hơn nhiểu so với ở bên cạnh cô. Dù sao bây giờ còn có rất nhiều vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Nhưng mà Vũ Thiên lại dường như là chẳng thèm ngó ngàng gì đối với kẻ địch vậy. Anh liên tiếp mang theo Mục Vũ Phi đi tham dự các loại trường hợp công khai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...