Cha Mục và cha Vũ kỳ thực đều giống nhau, có thể nói đều là những người đàn ông không thích nhiều lời. Nhưng mà bọn họ đã sinh ở thế gia, tâm tư tất nhiên là giả dối. Hơn nữa bọn họ đều công tác ở bộ đội, thủ đoạn cũng tất nhiên đều rất tàn nhẫn. Tuy rằng từ lúc Mục Vũ Phi còn nhỏ, cha Mục cũng không phải là rất gần gũi với con gái, thế nhưng mà, tình yêu của một người cha luôn không bao giờ nói ra miệng, mà chỉ lặng yên tồn tại ở trong lòng. Nói ngắn gọn là đứa nhỏ của nhà mình, chính bản thân mình ức hiếp nó thì được, nhưng đổi lại, nếu đó là người ngoài thì không được phép có hành động gì khác thường! Trước đây cha Mục vốn cho rằng chính là người nhà họ Vũ đã ức hiếp con gái của nhà mình, hiện tại ông mới biết được, hóa ra việc con gái mình trốn đi như vậy, thậm chí lại còn có nhiều người tham dự như vậy! Xem ra bọn họ đã cho rằng, người của nhà họ Mục đã chết hết cả rồi, đúng không?
Nhìn thấy cha vợ hầm hừ, các ngón tay siết chặt lại, khớp xương kêu ken két như vậy, Vũ Thiên chỉ biết, việc này đã thành. Trước đây anh muốn tự mình chỉnh đốn xong mọi chuyện cần thiết trước đã, nhưng khẳng định là sẽ phải mất một ít thời gian, nhưng bởi vì Lãnh Phong lại rời đi trước, cho nên Vũ Thiên không thể không sử dụng bộ pháp nhanh hơn. Để bảo vệ chu toàn cho Mục Vũ Phi, cũng chỉ có thể mượn thế lực của nhà họ Mục trợ giúp.
Người nhà họ Mục tổ chức biện pháp "Hạn chế ấu đả, nhưng xin cứ việc tận tình phê phán đối với Mục Vũ Phi". Công cuộc phê bình được thực hiện
liên tục không ngừng, chó đến ăn lúc ăn cơm tối. Trong lúc này, Mục Vũ Phi vẫn cười theo không ngừng, vì nếu cô chợt có hành động phản kháng thì cũng bị cứng rắn đè lại. Ông cụ Mục tổng cộng đã ném về phía Mục Vũ Phi chén trà thứ 18. Mười bảy lần trước đều bị Vũ Thiên đón nhận được sau đó được đặt trả lại chỗ cũ. Đến lần thứ mười tám, bởi vì ông cụ Mục đã mệt mỏi rồi, lực đạo không đủ, do đó chén trà đã từ không trung rơi xuống trên mặt đất, vỡ tan. Ông cụ Mục vỗ ngực liên tục mắng: "Con bé này, đúng là một đứa con gái bất hiếu mà, lần này cháu không thể đỡ được hay sao? Đây chính là sứ Thanh Hoa đó!"
Khóe miệng Mục Vũ Phi giật giật, điều này chẳng lẽ ông nội lại oán trách cô sao? Ông đập phá nhiều lần như vậy đã khiến cô chết lặng đi rồi. Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên vẻ đầy đáng thương tội nghiệp, hi vọng anh sẽ nhanh chóng ngăn lại hành vi hành hạ của ông cụ Mục khiến cho tâm linh của cô điêu đứng. Vũ Thiên hiểu ý, lập tức trấn an ông cụ Mục, nói: "Ông nội, ông đừng nóng giận, tối hôm nay chúng cháu liền ở lại nơi này, chờ đến khi cơm nước xong, ngài lại tiếp tục trách phạt Mục Vũ Phi!"
Chết tiệt! Ngài như vậy mà gọi là cứu vớt vợ mình hay sao? Ngài như vậy chính là đã ném vợ mình vào trong đống lửa mà thôi! Mục Vũ Phi tuy rằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại cũng không thể nào tránh được! Bởi vì ông cụ Mục rõ ràng đã thật sự đồng ý với đề nghị này, bàn tay to vung lên liền chỉ huy mọi người, trước chuyển dời trận địa đến nhà ăn đã. Nghỉ ngơi dưỡng sức rồi sau đó chuẩn bị quay lại tiến hành lên án công khai hành động đối với Mục Vũ Phi
Vũ Thiên vẫn tiếp tục thấp giọng cùng với cha Mục ở trên bàn cơm thảo luận phương án giải quyết đối với Lâm Bình Sinh. Cha Mục đề nghị trực tiếp đẩy ra ngoài rồi diệt là tốt hơn, Vũ Thiên nghe xong lắc lắc đầu nói: "Lâm Bình Sinh dù sao cũng là cậu ruột của Khang Từ. Cha của Khang Từ hiện tại lại đang cầm quyền, hơn nữa lại có mối tình thắm thiết đối với đã người vợ đã qua đời của mình. Con lo lắng nhất là Lâm Bình Sinh ra trốn nước ngoài rồi đầu nhập vào trong nhà họ Khang, nếu không thể một lần tiêu diệt luôn, thì như vậy chính là gây hậu hoạn vô cùng."
Ánh mắt của cha Mục vừa xoay chuyển, lập tức liền hiểu ngay suy nghĩ của Vũ Thiên. Vũ Thiên muốn tuyệt hậu hoạn, chỉ có thể sử dụng lực lượng của quốc gia. Một mặt sẽ giá họa cho Lâm Bình Sinh một chút tội danh thông đồng với địch để phản quốc. Mặt khác, sẽ vận dụng nhiều thế lực đề phòng ngừa phương diện Lâm Bình Sinh sau khi trốn đi sẽ còn có thể trở về nước. Bất quá hi vọng phần sau cũng thật là nhỏ. Cái Vũ Thiên muốn chính là cần phải làm liên quan đến nhà họ Khang, để cho nhà họ Khang không còn có cách nào giao thiệp được với trong nước nữa. Đó là một sự giáo huấn, để cho nhà họ Khang biết, hai nhà bọn họ rất tức giận. Thứ nhất là bởi vì Lâm Bình Sinh đã cấu kết cùng với Vũ Phượng Kiều, cho dù nhà họ Khang có thừa nhận hay không thừa nhận, bọn họ đều luôn luôn cho rằng bọn họ có liên quan với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...