Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đang Yêu

 Bảo Bảo kéo tay của Bối Bối xuống, nói vẻ nghiêm túc: "Em trai không nên nhéo loạn mặt của mẹ như vậy! Nhéo mẹ nhiều, là mẹ sẽ không đẹp nữa, như vậy ba ba liền sẽ không cần mẹ nữa đâu."

     Vài ngày gần đây, được người trong nhà họ Vũ dạy dỗ, cho nên hai đứa trẻ đã nhận thức được đầy đủ, cũng ý thức được mình là các bé trai. Hơn nữa lại còn là anh em trai song sinh. Hai đứa trẻ dù sao cũng vẫn còn nhỏ, bất cứ người lớn nói ra điều gì, bọn trẻ cũng tin luôn điều ấy, nên tất nhiên là đồng ý.

     "Vậy sao? " Bối Bối nhíu mày khổ sở, suy nghĩ, "Cũng không biết ba ba thích bộ dáng như thế nào nữa, ngộ nhỡ ba ba ưa thích dì Văn Điềm, như vậy mọi chuyện liền hỏng bét hết à?"


     "Đúng là như vậy đấy! Tuy rằng dì Văn Điềm không được xinh đẹp như mẹ, nhưng mà Văn Điềm lại dịu dàng hòa nhã hơn mẹ mình." Sau khi nhìn sang Mục Vũ Phi, thấy mặt của mẹ tối đen, Bảo Bảo liền nuốt một ngụm nước bọt gượng cười nói, "Thế nhưng mà cả hai chúng ta lại cũng không hề thích dì Văn Điềm một chút  nào hết!"

     Vũ Thiên rốt cuộc là đã bị chậm một bước rồi. Anh đã không kịp che lên cái miệng của đứa nhỏ, cho nên chỉ có thể nhìn bọn nhỏ nói ra một chút những chuyện không nên nói kia cho Mục Vũ Phi nghe.

     Mục Vũ Phi rít lên một tiếng. Nhưng cô sớm cũng đã không phải là Mục Vũ Phi của ba năm trước nữa rồi. Đối với những chuyện không nên có này, căn bản cô sẽ không có cái cảm xúc thần hồn nát thần tính kia nữa. Cô lại không phải là người ngu. Vũ Thiên biết tính cách của cô, nếu Vũ Thiên vẫn chờ cô, đã nói rằng ở bên người anh cũng không có những người phụ nữ khác, vậy thì vì sao, mẹ kiếp, cô lại phải phân vân, không để cho bản thân mình được nhàn tâm chứ?

     Vũ Thiên cũng không hề tận lực giấu diếm chuyện Mục Vũ Phi trở về nhà rồi. Cho nên người nhà họ Vũ đã ra ở riêng kia, sớm đã lục tục trở về để tìm hiểu tin tức của Mục Vũ Phi và những đứa con của cô. Thất Muội không có khả năng không nhìn thấu sự náo nhiệt này. Thế nhưng khi cô ta nhìn thấy hai đứa trẻ chính là hai bé gái lần trước đã làm cho cô ta phải ngột ngạt kia, không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng. Sau đó cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Văn Điềm, bảo với cô ta hãy hoả tốc đuổi tới nhà họ Vũ.

     Tốc độ của Văn Điềm cũng rất nhanh, chỉ nửa giờ sau đã liền chạy tới. Quản gia biết Vũ Thiên và hai đứa nhỏ cũng không ưa thích gì với người này, nhưng nhìn thấy Văn Điềm không biết ngượng ngùng, mang quà tặng đến như vậy, cũng đành phải nể mặt mặt mũi của cô ta, chỉ có thể lạnh mặt dẫn Văn Điềm đến phòng khách.


     Văn Điềm cũng coi như lớn lên trong gia đình thuộc tầng lớp thượng đẳng. Nhưng mà trái ngược với Mục Vũ Phi, vẫn còn kém hơn một ít, về khí thế cũng hơi tỏ ra không đủ. Sau khi khách sáo một phen, Văn Điềm liền có khom người ngồi xuống ở trước mặt hai đứa trẻ, đưa cho bọn trẻ quà tặng mà mình đang cầm trong tay: "Dì lần trước chưa có quà tặng cho các cháu, lần này xem như dì bù lại cho hai cháu."

     Văn Điềm nắm cánh tay của bọn nhỏ một bộ dáng tỏ vẻ từ ái. Nhưng mà chỉ có một mình Văn Điềm tự biết, khi cô ta nhìn thấy gương mặt của hai đứa giống Vũ Thiên tới tám phần kia, thì lập tức kinh hãi đến mức tinh thần mãi không trở lại bình thường nổi! Văn Điềm không phải là không biết đến sự tồn tại của Mục Vũ Phi. Nhưng mà cô ta vẫn cho là Mục Vũ Phi đã chết, hoặc là sẽ không trở về nữa, cho nên mới đánh bạo theo đuổi Vũ Thiên. Tuy rằng Vũ Thiên luôn mắt lạnh không thèm nhìn đến cô ta, nhưng mà cô ta vẫn luôn tự nói với mình rằng, rồi sẽ có một ngày Vũ Thiên sẽ bị bản thân cô ta làm cho cảm động. Cho đến ngày hôm nay, Văn Điềm xem như triệt để hoàn toàn tỉnh ngộ lại rồi! Hai đứa nhỏ và Mục Vũ Phi đều đã trở về rồi, trong lòng Vũ Thiên làm sao sẽ còn có vị trí của cô ta được chứ?

     Mục Vũ Phi thấy hai đứa nhỏ chu cái miệng lên, vội vã kéo hai đứa con đến trong lòng mình, âm thầm ra sức nhéo nhéo vào lòng bàn tay bọn trẻ, ý bảo các con hãy mau cám ơn dì Văn Điềm. Phải biết người biết mình một chút.

     Bảo Bảo Bối Bối nói câu cảm ơn lấy lệ, sau đó liền núp ở trong lòng Mục Vũ Phi không chịu ra ngoài nữa. Văn Điềm xuất hiện đột ngột, mặt khác cũng không có chú ý tới lực tay của cô ta mạnh mẽ, quá lớn. Cho nên da thịt mềm mại trên cánh tay của bọn nhỏ đều xuất hiện rõ ràng dấu vết của năm ngón tay, Bọn trẻ bị đau, giận mà không dám nói gì. Vũ Thiên nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt giống như lưỡi dao liếc qua một cái liền làm cho Văn Điềm không dám làm hành động gì nhiều hơn nữa, lập tức co rúm người lại liền ngồi ở bên người Thất Muội.


     Đồ ngu dốt! Thất Muội thấp giọng mắng một câu, sau đó sửa lại biểu cảm của mình, cười nói với Mục Vũ Phi: "Em gái có một chuyện muốn nhờ chị dâu, không biết chị dâu có đáp ứng hay không?"

     Cuộc về nhà lần này chắc chắn cũng không có chuyện gì tốt! Mục Vũ Phi thầm xùy một tiếng, nhưng cũng giả bộ cười nói: "Đều là người một nhà cả. Em nói cái gì mà cầu hay không hay không cầu? Em gái cứ nói cho chị nghe một chút xem sao. Nếu như có thể giúp được, thì chị đây nhất định sẽ giúp em."

     "Chị dâu cũng đã trở lại rồi. Như vậy công ty trò chơi kia cũng không nên để cho người ngoài xử lý. Chị dâu đã phải lo lắng cho hai đứa nhỏ rất vất vả, không bằng chị hãy để cho người em gái nhỏ này giúp đỡ một phen, như thế nào ạ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui