Mặc dù thân thể Mục Vũ Phi vẫn còn chưa khỏe mạnh hoạt bát trở lại như cũ, nhưng cô cần phải đi đến nhà họ Vũ và nhà họ Mục thông báo về sự bình an của mình, hơn nữa cô cũng đã nhớ hai đứa nhỏ rồi. Từ khi sinh ra đến giờ, hai đứa nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh cô. Cũng chưa từng bao giờ phải chia lìa nhau một khoảng thời gian dài như vậy. Mục Vũ Phi nghĩ đến hai đứa con, trong lòng liền nhói đau. Người trong nhà họ Vũ sau khi nhìn thấy Mục Vũ Phi thì tựa như là mở một cuộc tấn công bằng nước mắt, ném bom rải thảm vào Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi tự biết mình đuối lý, chỉ có thể là cười theo, nói đều là do bản thân mình không phải .
"Nhiều năm như vậy, con đã phải chịu khổ rồi." Mẹ Vũ lôi kéo tay của Mục Vũ Phi, nhìn thân thể gầy yếu của cô, da thịt trên tay cũng trở nên thô ráp hơn, không khỏi lau nước mắt thương xót. Mẹ Vũ cũng đã từng mang thai đứa nhỏ, từ sau khi sinh ra Vũ Thiên, bà liền không nhờ cậy bất cứ bàn tay người nào khác. Việc nuôi đứa nhỏ vất vả như thế nào, hơn bất cứ người nào khác, người làm mẹ như bà hiểu biết điều này rất rõ.
"Mẹ, con không thấy khổ cực đâu ạ! Thật ra con đã khiến cho mọi người phải lo lắng đã nhiều năm như vậy." Mục Vũ Phi không thể nào nhìn được người gia bị rơi lệ. Nhìn những giọt nước mắt của mẹ Vũ rơi xuống, trong lòng Mục Vũ Phi liền thấy đau từng hồi.
Ông cụ Vũ nhìn Mục Vũ Phi trong lòng cũng thấy xót xa không thôi. Có thể vì năm đó ông đã hiểu lầm Mục Vũ Phi, cho nên lúc này ông cũng ngại ngùng không dám chủ động nói chuyện với cô.
Mục Vũ Phi biết ông cụ Vũ xấu hổ, liền cười nói: "Ông nội, cháu đây chính là công thần của nhà họ Vũ ta đó! Chỉ cần nhìn về phía hai đứa cháu đích tôn kia, ngài đã có thể phải khen thưởng cho cháu thật nhiều rồi!"
Gặp được bậc thềm, hốc mắt ông cụ Vũ đỏ lên, lắc đầu thở dài, mất nửa ngày mới nói được nửa câu: "Cháu đó, đứa nhỏ này. . ."
Mục Vũ Phi cọ cọ ở bên cạnh ông, lắc lắc cánh tay của ông cụ Vũ nói: "Ông nội vẫn còn giận cháu hay sao? Nể mặt hai đứa nhỏ, ông nội liền nguôi giận đi. Suốt vài năm qua cháu vẫn rất là ngoan, đều luôn bận rộn chăm sóc cho hai đứa nhỏ đó ạ!"
Ông cụ Vũ vuốt nhẹ một cái lên đầu mũi của Mục Vũ Phi, nhẹ giọng trách mắng: "Cũng đã là một người mẹ rồi, vậy mà cháu vẫn còn cái tính trẻ con như vậy! Trước kia là ông nội đã có lỗi với cháu, về sau này cháu cứ ở lại trong nhà họ Vũ là tốt rồi, đừng có chạy loạn khắp nơi như trước nữa!"
"Tuân lệnh!" Mục Vũ Phi làm bộ làm tịch nói một câu, rồi sau đó liền cười đổ sang một bên.
Dư Mẫn nhìn thấy Mục Vũ Phi bình yên vô sự cũng cảm thấy vui sướng không thôi. Năm đó Mục Vũ Phi luôn luôn chiếu cố đối với hai vợ chồng bọn họ, Dư Mẫn vẫn luôn luôn khắc sâu trong tâm khảm, lúc này cũng ngồi xuống ở bên người Mục Vũ Phi, trong lòng cảm khái không thôi.
Nhìn thấy bọn nhỏ thật dính Vũ Thiên, Mục Vũ Phi liền nói với ông cụ Vũ nói: "Ông nội à, cái tên của bọn nhỏ chỉ là cháu muốn kỷ niệm một vị cố nhân. Hiện tại hai đứa nhỏ cũng nên nhận tổ quy tông rồi."
Ông cụ Vũ nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Nhũ danh của hai đứa nhỏ vẫn cứ gọi là Bảo Bảo và Bối Bối đi. Còn tên chính, bất quá hãy để cho ta cùng với ông nội bàn bạc với nhau một chút. Gần đây sau khi biết được cháu bình yên vô sự, lại còn mang về hai thằng chau ngoại như vậy, thật sự là cao hứng không thôi."
Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ liền đồng ý theo. Ông cụ Vũ như vậy là đã yếu thế hơn so với ông nội của mình rồi! Dù sao Mục Vũ Phi cũng đã từng nghe thấy chuyện ông nội của mình đã cắt đứt tuyệt giao với ông cụ Vũ rồi. Hiện giờ cô đã trở lại như vậy, đương nhiên cũng là hy vọng tốt đẹp để hai người bạn già này có thể quay về với nhau.
"Mẹ!" Bối Bối tiến sát vào trong lòng Mục Vũ Phi, nhéo lên mặt cô, nói vẻ mất hứng: "Mẹ gần đây đã đi nơi nào vậy? Có phải là mẹ dự định không cần bảo bối nữa hay không vậy ? Mục Vũ Phi vừa định mở miệng phản bác, lại nghe đứa nhỏ nói tiếp: "May mắn chúng ta còn có ba ba ở đây, mẹ không quan tâm đến hai chúng ta, thì cũng không sao hết."
Mục Vũ Phi nén nhịn xuống ngụm máu tươi sắp phun trào ra, khóe miệng giựt giựt! Thế này là đứa nhỏ muốn trách cô gần đây không có chú ý tới thăm bọn chúng đây mà. Bàn tay của đứa nhỏ lại càng ra sức nhéo lên má của cô đến phát đau!
Bảo Bảo kéo tay của Bối Bối xuống, nói vẻ nghiêm túc: "Em trai không nên nhéo loạn mặt của mẹ như vậy! Nhéo mẹ nhiều, là mẹ sẽ không đẹp nữa, như vậy ba ba liền sẽ không cần mẹ nữa đâu."
Vài ngày gần đây, được người trong nhà họ Vũ dạy dỗ, cho nên hai đứa trẻ đã nhận thức được đầy đủ, cũng ý thức được mình là các bé trai. Hơn nữa lại còn là anh em trai song sinh. Hai đứa trẻ dù sao cũng vẫn còn nhỏ, bất cứ người lớn nói ra điều gì, bọn trẻ cũng tin luôn điều ấy, nên tất nhiên là đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...