Vũ Thiên hất tay của Mục Vũ Phi ra, hôn lên đôi môi mềm mại của Mục Vũ Phi, mãnh liệt cướp đoạt đôi môi của cô, hàm răng của cô, hô hấp của cô. Ngón tay của Vũ Thiên lại càng linh hoạt trêu chọc nơi mẫn cảm của Mục Vũ Phi. Mãi cho đến khi hô hấp của hai người đều trở nên ồ ồ, toàn bộ thân thể của Mục Vũ Phi hiện lên một màu hồng giống như ngượng ngùng vậy, lúc này Vũ Thiên mới đứng thẳng người lên. Chỉ cần vài động tác Vũ Thiên liền đã lột sạch quần áo của bản thân mình ra, đè lên trên người cô nằm ở dưới thân mình .
Mục Vũ Phi cảm nhận được thân thể cứng chắc nóng rực của Vũ Thiên, run rẩy hơi lui về phía sau một chút, Vũ Thiên lại không để lại một chút cơ hội nào cho cô, lập tức chế trụ lấy vòng eo nhỏ của Mục Vũ Phi, dùng sức một cái liền hung hăng xuyên suốt vào trong thân thể của cô.
Mục Vũ Phi đau đớn khó nhịn. Cô không nén nhịn được thấp giọng khóc nức nở, uốn éo người, cầu khẩn Vũ Thiên rời khỏi thân thể của cô. Vũ Thiên cũng đã ba năm nay chưa từng chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào, bị sự khít khao của cô vây quanh, vài lần đều sắp sửa không thể khống nổi mình nữa, phát cuồng muốn cô.
"Đừng động đậy!" Vũ Thiên cắn răng gầm nhẹ, chế trụ nơi eo nhỏ của Mục Vũ Phi, không để cho cô tiếp tục lộn xộn. Anh đã sắp khống chế không nổi dục vọng của mình nữa rồi. Mồ hôi trên trán càng túa ra ầm ầm, từng giọt theo khuôn mặt hoàn mỹ của anh chảy xuống bên dưới
Mục Vũ Phi cảm nhận được vật ở trong cơ thể của mình đang càng ngày càng trở nên vĩ đại. Cô cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, chờ đến khi thân thể của cô nhớ tới Vũ Thiên, thích ứng với Vũ Thiên. Không quá bao lâu, thân thể của Mục Vũ Phi liền truyền đến một cảm giác xao động trống rỗng. Mục Vũ Phi cắn chặt môi dưới cố nén nhịn, không muốn để cho tiếng rên rỉ đáng xấu hổ kia bật ra khỏi miệng, chỉ là nhìn Vũ Thiên vẻ đầy bất lực.
"Chết tiệt!" Vũ Thiên thầm mắng một tiếng cúi người xuống hôn Mục Vũ Phi, cúi người xuống, dùng sức để cho thân thể của cô cùng chính mình ngày càng thêm hòa hợp.
Mục Vũ Phi đã ngất đi từ lúc nào? Việc này cô không biết, nhưng mà cô đã thấu hiểu sâu sắc, nguyên vẹn cái gì gọi là "Nhất dạ thất thứ lang” (*)! Vũ Thiên thì tựa như muốn trừng phạt Mục Vũ Phi vậy, hết lần này đến lần khác muốn cô. Vài lần đầu Mục Vũ Phi còn có thể giữ được sự thanh tỉnh, nhưng rồi càng về sau cô càng cảm thấy khó mà khống chế được thần trí của mình. Mỗi lần cô đến thời điểm đạt đến cực hạn bị ngất đi, thì đến lúc tỉnh lại, cô lại thấy Vũ Thiên đang tiến công lần tiếp theo!
(*) Nhất dạ thất thứ lang: Thành ngữ. Dịch nghĩa: Một đêm bảy lần quan hệ.
Mãi cho đến khi ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong nhà, Mục Vũ Phi mới mơ hồ tỉnh lại. Cô cảm giác “tứ chi bách hải” (*) của mình đều giống như bị tê liệt đến “thất linh bát lạc”, mới được lắp ráp trở lại vậy. Mọi bộ phận trên người cô không có chỗ nào là không bị đau nhức!
(*) Tứ chi bách hải (四肢百骸)/ hay là “Tứ chi bách thể” (四肢百体): tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể! Ý nói: toàn bộ thân thể.
(**) Thất linh bát lạc: chỗ này chỗ kia, nằm rải rác. Ý nói các bộ phận trên cơ thể rời rã, giống như bị tách rời khỏi thân thể rồi.
Mục Vũ Phi quay người lại nhìn kẻ đầu sỏ gây nên, lại phát hiện ra Vũ Thiên đã sớm tỉnh rồi. Hơn nữa anh còn đang chống tay lên đầu, thần sắc không rõ đang đánh giá cô.
"Anh nhìn cái gì vậy? Anh nghĩ rằng thân thể của em đã để cho người khác rồi, đúng không? Vậy thì thật là tốt, ngài cũng đã chơi đã rồi, bây giờ cái thân thể này cũng nên đi thôi!" Mục Vũ Phi cắn chặt răng, chống nệm muốn ngồi dậy.
Vũ Thiên đưa tay kéo Mục Vũ Phi vào trong ngực mình, khóe môi nhếch lên, cười xấu xa nói: "Phu nhân đã hiểu lầm rồi, vi phu (*) đây là đang quan sát phu nhân xem còn có đầy đủ tinh thần để lại cùng vi phu đại chiến 300 hiệp nữa hay không mà thôi."
(*) Vi phu: Chồng. Từ cổ, cụm từ chỉ danh xưng của người chồng.
Không đợi Mục Vũ Phi kịp phản ứng, Vũ Thiên liền lại tiến hành công thành đoạt đất đối với cô. Khiến cho thân thể nhỏ của Mục Vũ Phi vốn đã suy yếu giờ lại càng không sao chịu nổi. Nhất thời giống như một chiếc thuyền con đang ở trên biển rộng, sau vài lần chìm nổi hồn liền trở về biển rộng.
Con người này, quả nhiên bình thường hẳn là đã nhiều lần làm việc thiện tích đức, bằng không tại sao báo ứng luôn tới làm cho người ta trở tay không kịp. Đây là cảm khái duy nhất của Mục Vũ Phi sau khi ba ngày không xuống được giường. Vũ Thiên từ sau khi vào bộ đội đến giờ, liền phi thường dũng mãnh giống như người trời vậy. Mỗi ngày anh đều chiến đấu hăng hái đối với cô không nghỉ, so với trước đây, thể lực của anh dường như càng ngày càng thêm tốt hơn vài phần. Không thể nói rõ sự chán ghét, nhưng mà Mục Vũ Phi thực sự cảm thấy loại đau nhức này, cũng như những sinh hoạt vui vẻ này vẫn không nên tiếp tục nữa thì sẽ tốt hơn!
"Anh thật sự rất rảnh rỗi sao?" Mục Vũ Phi đá Vũ Thiên một cước.
"May mắn, gần đây nghỉ phép, bởi vì cấp trên đã gửi điều lệnh xuống đến nơi, nói biểu hiện của anh tốt, cho nên đã để cho anh được thăng quan. Về sau này anh cũng không cần phải quá liều mạng trong cuộc sống nữa." Vũ Thiên một bên nói giải thích, một bên kéo chiếc áo tắm trên người cô xuống, vùi đầu ở trước ngực cô, lặp lại động tác cắn cắn.
"Em đã từng được nghe người ta nói một câu nói, em cảm thấy lúc này đem ra sử dụng thì thật sự rất đúng." Mục Vũ Phi nhéo phần thịt non trên eo của Vũ Thiên, dữ dằn cười nói: "Hiện tại ở trong lòng em giống như đang cùng có một vạn con Thảo Nê Mã đang giẫm đạp, chúng cứ giẫm đạp lặp đi lặp lại trong lòng em, mà em chỉ có thể mặc cho anh chém giết!"
"Giỏi văn đấy!" Vũ Thiên khen.
Mục Vũ Phi cảm giác mình mặt đều như bị co rút lại rồi. Cô vội nói với anh xin tha mạng, nói bọn họ hẳn là nên đi thăm ông nội cùng hai đứa nhỏ rồi. Nếu không chỉ là tiểu bối mà còn ở đó sĩ diện kênh kiệu với người trên rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...