"Vì sao em nhất định phải trở lại bên cạnh hắn chứ? Không phải là em đã nghĩ luôn luôn muốn sống một cuộc sống thoải mái trong phòng ngủ của mình hay sao?" Trương Thụy nện một cái xuống giường, phẫn nộ gầm nhẹ.
"Anh cho là anh ấy không đủ tư cách làm cho tôi được an ổn một ngày, chẳng lẽ anh lại có tư cách ấy hay sao?" Mục Vũ Phi còn chưa nói xong, khóe miệng liền chảy ra một dòng máu nhỏ.
Trương Thụy đột nhiên lật thân thể của Mục Vũ Phi lại để xem, liền nhìn thấy sợi dây thừng dã sớm khảm sâu tiến vào trong da thịt mịn màng của Mục Vũ Phi rồi. Máu đỏ tươi đã nhiễm đỏ cả chiếc khăn trải giường tuyết trắng bên dưới thân của Mục Vũ Phi.
Trương Thụy lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Anh ta thật không ngờ Mục Vũ Phi thế nhưng lại có thể cương liệt đến như thế. Thời điểm anh ta dùng sức muốn cường bạo cô, thì cũng là lúc Mục Vũ Phi liền cắn nát đầu lưỡi của mình với ý đồ tự sát! Hơn nữa cô còn lặng lẽ âm thầm giãy dụa, không một tiếng động!
"Cho dù có chết, em cũng nhất định cũng phải quay về, có đúng không?" Trương Thụy nghiêm mặt, âm trầm hỏi.
Mục Vũ Phi nhắm mắt lại, có chút mệt mõi mệt mỏi, đáp lại: "Từ lần đầu tiên bị bắt cóc thì tôi đã tự nói với chính mình rằng, cho dù có phải chết, tôi cũng nhất định phải trỏ về. Tôi phải tận mắt nhìn thấy người đàn ông mà tôi yêu thương được an toàn, cho dù là tôi không thể nào được gặp nhau với anh ấy! Hiện tại tôi vẫn giữ nguyên ý định cũ như thế."
Sau khi nghe Mục Vũ Phi nói vậy, Trương Thụy hỏi: "Chẳng lẽ tôi lại không thể mang lại hạnh phúc cho em được hay sao?"
Từ trong khóe mắt của Mục Vũ Phi, có một giọt nước mắt chảy xuống. Trừ bỏ ở trước mặt Vũ Thiên, Mục Vũ Phi chưa từng bao giờ có biểu hiện yếu đuối, bởi vì có rất nhiều thứ gì đó mà cô muốn bảo vệ. Nhưng mà bây giờ, rốt cuộc Mục Vũ Phi thật sự đã không thể nào ức chế nổi cõi lòng đang tràn đầy vết thương chồng chất nữa rồi, cô nói vẻ đầy thống khổ: "Mọi người, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, cũng chưa từng bao giờ có ai nghĩ tới cảm nhận của tôi. Bọn họ chỉ ích kỷ đòi lấy, bức bách tôi phải phản kích. Nhưng mà thực sự khi tôi muốn bảo vệ những gì thuộc về quyền lợi và tình yêu của tôi, bọn họ cũng đã bao giờ nghĩ lại bản thân bọn họ hay chưa? Bọn họ chỉ là một mực nhìn tôi với ánh mắt căm thù, đổ hết mọi tội danh ở trên người tôi! Anh và bọn họ có cái gì khác nhau kia chứ? Anh yêu tôi, liền cướp đoạt những gì thuộc về hạnh phúc của tôi, bắt buộc tôi phải yêu anh như vậy, tôi sẽ phải dựa vào cái gì đây? Dựa vào cái gì mà tôi đã không yêu thương đối với anh, mà vẫn còn phải chịu nhận hết thảy những thứ này? Có một người nào đã từng suy nghĩ cho sự cảm thụ của tôi hay không?"
Lời nói của Mục Vũ Phi thực sự giống như lưỡi dao găm vậy đã đâm vào trái tim của Trương Thụy làm cho máu tươi đầm đìa. Trương Thụy lảo đảo vài bước đổ ập người xuống ở trên chiếc ghế làm bằng mây, trên mặt lộ rõ biểu tình thống khổ không chịu nổi. Trương Thụy quả thật rất yêu Mục Vũ Phi! Nhưng cũng bởi vì như thế mà anh ta không thể... nhận ra, thực sự mối hận của Mục Vũ Phi đối với anh ta, là được phát ra từ nội tâm của cô!
"Vì sao. . . Vì sao em lại không thể lựa chọn tôi đây? So ra thì tôi có nơi nào thua kém anh ta chứ? Lại khiến cho em cam tâm tình nguyện vì anh ta mà chịu nhận hết thảy những tổn thương như vậy?" Trương Thụy ôm đầu đau khổ, không chịu nổi mà khàn giọng gào thét.
Mục Vũ Phi xoay mặt đi không lên tiếng. Cô từ sớm liền đã phát giác ra tâm tư của Trương Thụy. Hơn nữa cô còn đã tận lực xa cách đối với anh ta. Tuy là như vậy, thế nhưng Trương Thụy lại vẫn kiên trì xuất hiện ở trước mắt cô. Mục Vũ Phi nhìn thấy Trương Thụy vì đứa nhỏ mà mua này mua nọ, mang theo đứa nhỏ đi chơi như vậy, Mục Vũ Phi cô chỉ thừa nhận tình cảm của anh ta, tuy nhiên cô lại không thể đón nhận tình yêu của Trương Thụy được. Bởi vì lòng tham của cô nhỏ, hơn nữa trái tim của cô cũng sớm đã bị một người lấp đầy rồi, cho nên cô đã không thể nào nhận thêm được những người khác tiến vào chiếm giữ thêm nữa.
"Tôi yêu anh ấy." Mục Vũ Phi nhẹ nhàng đáp lại, "Ở bên cạnh anh ấy, cho dù tôi có bị tổn thương thì tôi cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc."
Trương Thụy nhìn Mục Vũ Phi vẻ đầy thống khổ! Rốt cục anh ta thở dài một tiếng sau đó liền tháo sợi dây thừng ở trên cổ tay của cô ra. Sợi dây thừng đã sớm khảm sâu vào trong da thịt của Mục Vũ Phi, mỗi khi lôi ra một vòng dây, đều mang theo những mảnh vụn máu thịt rất nhỏ. Mục Vũ Phi bị đau sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn gắt gao cắn răng, không rên một tiếng. Trương Thụy thấy bộ dáng cậy mạnh của Mục Vũ Phi, rốt cục liền tàn bạo, nhẫn tâm rút toàn bộ dây thừng ra, không hề để ý tới Mục Vũ Phi đang cuộn mình lại, cứ thế nghênh ngang rời đi. Mục Vũ Phi nhìn nhìn cổ tay bản thân mình huyết nhục mơ hồ, đột nhiên ôm lấy chăn cúi đầu khóc rống lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...