Vũ Thiên có cảm giác mình thần kinh trong não của mình cứ nhảy dựng thình thịch, đau nhức vô cùng. Cho dù thế nào Vũ Thiên cũng không thể nào nghĩ thông suốt được. Đây chẳng phải là hai bé gái hay sao, thế nào mà lại không phải là bé gái như vậy? Chẳng lẽ không đúng là bé gái hay sao? Bọn trẻ đều mặc váy gọi đối phương là chị gái và em gái mà! Vì sao hiện tại lại đột nhiên lại có thêm vật kia như vậy chứ?
Chiều cao thân thể của Cố Bảo Bảo không đủ cao, cho nên không thể bước vào bồn tắm lớn được, liền lôi kéo tay áo của Vũ Thiên nhìn anh vẻ rất tủi thân.
"Chúng cháu đã bị chú xem sạch bách rồi, chú cũng phải cho chúng cháu xem sạch bách như thế!" Cố Bối Bối đưa tay ra muốn lôi kéo quần áo của Vũ Thiên xuống.
"Đợi một chút đã… " Vũ Thiên chế trụ lại bàn tay của Cố Bối Bối, hỏi lại vẻ có chút nghi ngờ: "Bảo bối là hai bé trai phải không?"
Cố Bối Bối ngỡ ngàng hỏi ngược lại đối với Vũ Thiên: "Chúng cháu cũng chưa từng bao giờ nói với chú rằng chúng cháu là các bé gái mà?"
Vũ Thiên thiếu chút nữa thì liền bị nghẹn chết. Quả thật là anh chưa từng bao giờ hỏi bọn trẻ về chuyện này. Thế nhưng mà, bọn trẻ cũng chưa từng có lần nào nói chuyện với anh về chuyện này thật! Tuy rằng tóc của bọn trẻ cũng cắt ngắn ngủn, nhưng lại mặc váy màu hồng nhạt như vậy, ai mà nghĩ tới chuyện các bé lại là hai đứa bé trai kia chứ? Nếu như khi mặc váy nhìn bọn trẻ còn thật đáng yêu như thế, vậy thì sau khi hai đứa trẻ đã cởi váy áo ra rồi, thì nhìn bọn trẻ đúng là hai bé trai cực kỳ anh tuấn, hơn nữa còn rất quen mặt!
Vũ Thiên híp mắt lại nhìn hai đứa trẻ, cẩn thận đánh giá bọn trẻ đến nửa ngày. Mãi cho đến khi bọn nhỏ đưa tay kéo kéo cánh tay của anh nói lạnh quá, thì anh mới phản ứng kịp, vội vàng nhấc bọn họ trẻ lên, đặt vào trong bồn tắm. Vũ Thiên đứng dậy đi ra phòng ngủ lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Nam Mộc. Sau khi dặn dò Nam Mộc đổi lại mua quần áo bé gái thành quần áo của bé trai xong, nắm điện thoại trong tay liền rơi vào trầm tư. Vũ Thiên không thể nào nghĩ ra được, đến cùng đã gặp phải tình huống gì, mà khiến cho mẹ của bọn trẻ lại nuôi dưỡng hai đứa con trai của mình dưới hình dáng của hai bé gái như vậy! Ngay tại thời điểm Vũ Thiên còn đang trầm tư suy nghĩ, thì ở trong phòng tắm truyền đến âm thanh “phịch: một tiếng. Vũ Thiên vội vã bước nhanh đi vào, chỉ thấy Cố Bảo Bảo đang ôm đầu, ngã ngồi ở bên ngoài bồn tắm lớn. Cố Bối Bối thì đang sốt ruột, vội vã bò ra đến miệng thành bồn tắm lớn, trong miệng vẫn còn mải la hét "Chị ơi, chị ơi!"
Vũ Thiên ôm Cố Bảo Bảo thân mình còn đang ướt sũng vào trong ngực mình, tách tay của cậu bé ra, quan sát cái trán của Cố Bảo Bảo. Hừm, đây thật sự là một cục u lớn! Cố Bảo Bảo không coi là gì, chỉ hướng về anh nói: "Chú, không có việc gì đâu, bình thường thời điểm bảo bối đánh nhau, bảo bối còn bị tệ hại hơn thế này nhiều!"
"Các cháu không phải là các bé trai hay sao? Tại sao lại phải ăn mặc dưới dạng của các bé gái như vậy, hả?" Vũ Thiên nghi ngờ hỏi.
Đang lúc cấp bách, Cố Bối Bối cong cong khóe môi, ánh mắt vừa xoay chuyển vừa cười nói vẻ xấu xa: "Chú cùng tắm rửa với bảo bối, bảo bối liền nói cho chú biết. Phòng tắm của chú thật lớn, bảo bối hơi sợ, cho nên chị gái liền leo ra đi muốn tìm chú đấy!"
Vũ Thiên cười khổ, cởi quần áo ra, mang theo Cố Bảo Bảo ngồi vào trong bồn tắm lớn. Hai đứa trẻ cao hứng chơi đùa trong nước, lập tức quên ngay việc đã đồng ý nói cho Vũ Thiên biết chuyện như đã hứa lúc trước..
"Chú không chỉ có bộ dạng rất đẹp trai, dáng người cũng cực kỳ đẹp nữa, có phải hay không chị?" Cố Bối Bối hỏi Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo gật gật đầu, xoa xoa cái cằm nghĩ nghĩ nói, "Đúng thế, còn đẹp trai hơn cả chú Trương láng giềng nữa."
"Kỳ thực chú Trương cũng vô cùng tốt, hơn nữa chú ấy cũng đã từng nói muốn làm ba ba của chúng ta, còn mua cho chúng ta rất nhiều thứ tốt nữa."
"Nhưng mà mẹ thì lại không thích chú ấy. Mẹ chỉ thích ai đẹp trai anh tuấn thôi! Em nhìn chú ấy cũng thấy không thích!
"Nhưng sao mẹ cũng vẫn để cho chú Trương đến nhà chúng ta ăn cơm thế nhỉ?!"
"Mẹ còn chảy nước miếng khi nhìn thấy soái ca ở trên ti vi nữa kia! Chú Trương không được đẹp trai."
. . .
Vũ Thiên đau đầu ngắt lời hai đứa trẻ. Hiện tại anh đã xác định được, mẹ của hai đứa trẻ này tuyệt đối là đã dạy xấu cho con mình rồi! Vũ Thiên khẽ ho một tiếng, rồi cất tiếng dò hỏi: "Các cháu còn chưa có nói cho chú biết chuyện, tại sao các cháu lại phải coi mình giống như là bé gái vậy?"
"À, vì mẹ nói, nếu chúng cháu mà gặp mặt với ba ba, thì sẽ có người xấu làm tổn hại tới ba ba và chúng cháu. Cho nên mẹ mới muốn để cho chúng cháu làm các bé gái như vậy. Nhưng mà mẹ nói, chờ thời điểm ba ba tới đón chúng cháu, thì chúng cháu sẽ có thể trở lại làm các bé trai." Cố Bối Bối nói giải thích. Kỳ thực ngay từ đầu Cố Bối Bối cũng không rõ đây là ý gì, hoàn toàn chính là rập khuôn theo lời nói của Mục Vũ Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...