"Anh trai họ à, anh hãy buông tha cho bản thân mình đi. Anh không thể làm ảnh vệ cả đời cho em được đâu." Mục Vũ Phi nhẹ giọng nói.
Chỉ có người trong nhà họ Mục mới biết được, Liệt Dương nhưng thật ra là con trai của nhà họ Dương, tên gọi là Dương Hoa Văn. Nhà họ Dương vốn chỉ có một đứa con trai là Dương Hoa Văn. Nhưng mà khi Dương Hoa Văn được mười sáu tuổi, năm ấy cha của anh đã mang theo tiểu tam cùng con trai của tiểu tam cùng trở lại. Đứa trẻ trai nhỏ kia chính là Dương Hoa Phong. Mẹ của Dương Hoa Văn bởi vậy nên tức giận đến đột phát chảy máu não, không cứu chữa được nên đã bỏ mình. Còn tiểu tam thì danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu (*), hơn nữa còn tìm mọi cách để ngược đãi Dương Hoa Văn. Khi đó Dương Hoa Văn còn quá nhỏ, người cha ruột của anh lại không công bằng, cho nên đã làm cho để cho Dương Hoa Văn càng ngày càng trở nên phản nghịch. Dương Hoa Văn gây chuyện đánh nhau, cho đến cuối cùng đã lỡ tay đánh chết người. Đến lúc này, Dương Hoa Văn mới ý thức được chuyện mà mình đã gây ra kia thực sự vô liêm sỉ đến mức nào !
(*) Đương gia chủ mẫu: người phụ nữ (người mẹ) nắm quyền làm chủ, quyết định mọi công việc trong gia đình.
Dương Hoa Văn bắt đầu cam chịu, lưu lạc khắp nơi, mãi cho đến khi được Mục Vũ Phi nhặt được mang trở lại nhà họ Mục. Nhà họ Mục nghĩ Dương Hoa Văn tuổi còn trẻ, nên đã đưa đến bộ đội để huấn luyện. Trải qua vài năm huấn luyện, sau đó Dương Hoa Văn dứt khoát lựa chọn làm ảnh vệ cho Mục Vũ Phi. Quá nổi lên Ám Vô Thiên Nhật cuộc sống. Mới đầu Mục Vũ Phi không đồng ý, Người nhà họ Mục cũng tìm mọi cách để ngăn cản, thế nhưng mà Dương Hoa Văn lại thật kiên trì quỳ gối dưới chân ông cụ Mục. Dùng lời của anh mà nói, khi anh mười sáu tuổi năm ấy, Mục Vũ Phi giống như một chút ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu sáng cuộc sống hắc ám lạnh như băng của anh. Cho nên Dương Hoa Văn muốn báo ân.
Nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, Dương Hoa Văn lại vẫn không có cách nào cởi bỏ được khúc mắc của anh. Tuy rằng Dương Hoa Văn không hề oán hận nhà họ Dương, thế nhưng mà Dương Hoa Văn vẫn như cũ, cứ ôm lấy sự áy náy đối với chuyện anh đã làm mất đi một sinh mệnh. Hiện tại, anh không thể để cho Mục Vũ Phi mạo hiểm phiêu lưu được.
"Phi Phi, chuyện này em không cần lo cho anh đâu. Vũ Thiên đã sớm từng nói với anh rồi, không cho phép em tham dự." Anh lắc lắc đầu cự tuyệt.
"Anh trai họ, anh có biết không, cái người năm ấy anh lỡ tay đánh chết đó, trên lưng của hắn ta đã cõng vài mạng người rồi đó. Ông nội không nói cho anh biết, chính là hy vọng chuyện này có thể lưu lại ở trong lòng anh một sự nhắc nhở, mà không phải trở thành gánh nặng của anh."
Liệt Dương hé môi lặng lẽ cười khổ. Không phải là anh không biết chuyện này, nhưng mà anh chính là không thể tha thứ cho bản thân được, dù thế nào cũng không thể.
Mục Vũ Phi dùng con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào Liệt Dương, đột nhiên giọng nói lạnh xuống, chất vấn: "Vậy rốt cuộc anh muốn bản thân mình bị trói buộc tới khi nào nưa đây? Người bị chết kết thúc niềm thương nhớ là đủ rồi! Anh vậy mà cũng không kiên cường bằng Bạch Hiểu Hiểu hay sao? Chờ đến khi anh phát hiện ra anh không thể nào bảo vệ cho cô ấy, thì anh liền phải lựa chọn rời đi khỏi Bạch Hiểu Hiểu, cứ thế nhìn cô ấy đầu nhập vào vòng tay ôm ấp của người khác hay sao? !"
Nghĩ đến Bạch Hiểu Hiểu, ngực Liệt Dương bỗng tê rần, Liệt Dương anh nhớ thương nhất chỉ có hai người. Một người là em gái họ của anh Mục Vũ Phi, một người khác chính là Bạch Hiểu Hiểu. Anh không thể không nghĩ tới phải thả cho Bạch Hiểu Hiểu đi, nhưng mà vừa nghĩ tới có thể Bạch Hiểu Hiểu sẽ gả đi làm vợ người khác, không hiểu sao anh lại thấy phiền chán lẫn sầu não!
"Anh trai họ, anhi biết ý của em mà! Em chính là muốn trừ bỏ Dương Hoa Phong, nhưng mà em lại không thể để cho nhà họ Dương bị sụp đổ. Chỉ có anh là người được lựa chọn phù hợp nhất. Hơn nữa, Dương Hoa Phong còn đứng ở trong nhà họ Dương một ngày, em và đứa nhỏ liền sẽ không thể về nhà."
Liệt Dương cả người liền chấn động. Anh lại nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa sổ. Anh thực sự không dám nhìn tới Mục Vũ Phi, nhưng mà anh thừa nhận Mục Vũ Phi nói rất đúng. Cho dù đến cuối cùng nhà họ Dương có phải chịu sự trừng phạt nặng nề như thế nào, thì Dương Hoa Phong là người con trai độc nhất, nhất định sẽ đến nhà họ Mục để tìm kiếm sự bảo toàn. Chỉ cần Dương Hoa Phong còn sống, sẽ trở thành sự uy hiếp tiềm ẩn được với Mục Vũ Phi và nhà họ Vũ.
Hai người đều trầm mặc thật lâu. Mãi cho đến khi ly cà phê đặt ở trước mắt đều lần lượt nguội đi, Liệt Dương mới nhìn lại Mục Vũ Phi gật gật đầu. Nếu đơn thuần chỉ là vì Bạch Hiểu Hiểu, khả năng anh sẽ không làm như vậy, nhưng đây lại là Mục Vũ Phi, anh liền không thể không làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...