Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đang Yêu

  Nghĩ nghĩ một lúc, Mục Vũ Phi nói với Lãnh Phong: "Mấy ngày nay anh hãy coi chừng hai đứa nhỏ cho cẩn thận nhé, rất có thể tôi sẽ không ở đây nữa đâu. Nếu như anh nghe thấy tin tức tôi gặp phải chuyện không may, thì hãy giúp tôi đưa hai đứa nhỏ kia đến nhà họ Vũ nhé."

     Lãnh Phong cau mày nhìn Mục Vũ Phi một cái. Anh biết nếu Mục Vũ Phi đã đi gặp Vũ Thiên rồi, thì tất nhiên là Mục Vũ Phi sẽ không ngồi đó chờ chết. Thế nhưng mà, tình hình hiện tại của Mục Vũ Phi, cho dù là có giằng co với ai đi nữa, cô đều không thể chiếm được ưu thế. Mục Vũ Phi biết Lãnh Phong lo lắng, liền cười an ủi: "Anh đừng có xem thường tôi như vậy có được hay không? Tôi cũng có người mà bản thân tôi có thể sử dụng được."

     Người duy nhất mà Mục Vũ Phi có thể sử dụng được kia, chính là Liệt Dương. Liệt Dương có rất nhiều số điện thoại, nhưng mà trong số đó có một sô điện thoại đặc biệt chuẩn bị cho Mục Vũ Phi. Liệt Dương sau khi nghe thấy giọng của Mục Vũ Phi thì vô cùng kinh ngạc và khó hiểu. Sau khi hẹn địa điểm gặp mặt cùng với Mục Vũ Phi xong liền nhanh chóng chạy đi.


     Chính là chạy đến khu vực gần đó. Mục Vũ Phi đầu đội mũ lưỡi trai ngồi ở trong quán cà phê, nghiêng đầu buồn cười nhìn Liệt Dương ngồi ở phía đối diện có chút câu nệ. Vài năm không gặp lại, nhìn Liệt Dương càng ngày càng thấy trở nên thành thục hơn.

     Mục Vũ Phi chống cằm, có chút buồn cười hỏi: "Anh bây giờ có cái bộ dạng này, có phải là đã cùng với Bạch Hiểu Hiểu rồi hay không? Cho nên không biết phải mở miệng thế nào với tôi, đúng không?"

     Liệt Dương thấy bị Mục Vũ Phi nhìn thấu, cũng không giấu diếm gì nữa, trực tiếp ngả bài với Mục Vũ Phi, liếc mắt nói vẻ đầy ai oán: "Cô vậy mà lại bắt tôi phải tìm cho Bạch Hiểu Hiểu một công việc nào đó phải tốt tốt một chút. Cô có biết Bạch Hiểu Hiểu có bao nhiêu phiền phức hay không? Máu bát quái của Mục Vũ Phi hừng hực thiêu đốt. Mục Vũ Phi chớp chớp mắt một bộ dạng cục cưng đầy vẻ tò mò, hỏi: "Tôi cũng không phải là biết rõ anh có bao nhiêu điều đáng ghét. Tôi chỉ biết rằng anh có một bệnh không thể nói, mà cũng không tiện nói ra!"

     Liệt Dương suýt nữa thì phun ra một búng máu. Căn bệnh không tiện nói ra này của Liệt Dương chỉ có Mục Vũ Phi biết. Kỳ thực thì cũng không thể xem là căn bệnh không tiện nói ra. Chỉ có điều là, sau khi đã ngủ say rồi, thì liền không thể khống chế được chính bản thân mình, cứ thế cởi sạch quần áo ra, đi nơi nơi tìm người. Chỉ cần gặp được người, anh liền sẽ không cần để ý xông lên ôm lấy người ta lột sạch quần áo, rồi ôm lấy mà say sưa ngủ tít mít. Cho nên cửa phòng ở trong nhà của Liệt Dương đều chỉ có thể mở ra từ bên ngoài. Còn từ bên trong thì chỉ có thể dùng chìa khóa để mở. Đáng xấu hổ hơn nữa chính là, Bạch Hiểu Hiểu cũng lại có mộng du! Mỗi đêm cô đều bị mộng du đi đến phòng của Liệt Dương, ngồi xổm ở bên cạnh giường của anh, lấy tay quấn vòng quanh tóc của anh! Mà Liệt Dương dường như cũng đã cảm nhận được hơi thở của Bạch Hiểu Hiểu, liền bế Bạch Hiểu Hiểu vào trong lòng. Nửa trước năm thì vẫn còn bình an vô sự, bởi vì sau khi Bạch Hiểu Hiểu cuốn tóc đủ rồi, sẽ tự động rời đi. Nhưng mà sau này Liệt Dương phát hiện ra, một bên tóc của anh thế nào mà lại biến thành bị cuốn xoăn!

     Mọi chuyện chỉ bị phát hiện ra trong một lần Liệt Dương bị trắng đêm không ngủ. Bạch Hiểu Hiểu thế nhưng lại tự động xâm nhập vào trong phòng của Liệt Dương, không nói một lời nào, cứ thế ấn Liệt Dương nằm ở trên giường, sau đó nhét bản thân mình vào trong lòng Liệt Dương, sau đó vươn ngón tay ra cuốn tóc của anh vòng quanh. Bạch Hiểu Hiểu vừa cuốn tóc của Liệt Dương, lại còn vừa nói mớ, nội dung đúng là thiên kì bách quái (*) ! Nói thí dụ như, phía sau cô không có đuôi, lại nói là có đuôi, hay thí dụ như nói, cô ở trong phòng đã cất giấu rất nhiều chocolate chẳng hạn. Lại nói thí dụ như Bạch Hiểu Hiểu ở trong mộng lại còn hắng giọng để ca hát!


(*) Thiên kì bách quái: Nghìn chuyện kỳ lạ, trăm điều quái dị

     Liệt Dương lúc đó bị Bạch Hiểu Hiểu làm cho bị hù dọa, trong lòng cảm thấy hoang mang lo sợ, cho rằng Bạch Hiểu Hiểu đã bị trúng gió trúng tà rồi. Về sau, anh ngay lập tức thay đổi khóa cửa phòng trong nhà, làm thành trong ngoài nhất định phải dùng chìa khóa thì mới có thể mở ra được. Nhưng mà Bạch Hiểu Hiểu lại đã thể hiện đầy đủ cái gì đó gọi là mộng du cao cấp. Liệt Dương mấy lần bị tiếng gõ cửa của Bạch Hiểu Hiểu làm cho bừng tỉnh, rốt cục đành phải chịu khuất phục rồi. Chỉ bất quá, mỗi lần anh đều chờ đợi Bạch Hiểu Hiểu, rồi sau đó ôm cô vào lòng, áp chế tay chân của Bạch Hiểu Hiểu lại, không cho phép Bạch Hiểu Hiểu làm việc lộn xộn nữa, nhất là không thể để cho Bạch Hiểu Hiểu cứ cuốn tóc của mình như vậy!

     Sau khi thường xuyên qua lại, vậy là Liệt Dương sinh ra có cảm tình đối với Bạch Hiểu Hiểu.


     "Với thân phận của anh như vậy, sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho Bạch Hiểu Hiểu được đâu." Mục Vũ Phi lạnh lùng nói.

     Liệt Dương mấp máy môi không ra tiếng. Anh chỉ là một ảnh vệ (*) trong bóng tối của Mục Vũ Phi, cả đời đều chỉ có thể sống ở trong bóng tối, làm chút chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng được. Quả thật, anh không có đủ tư cách để mang lại hạnh phúc cho Bạch Hiểu Hiểu.

(*) Ảnh vệ: Người bảo vệ bí mật


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui