Tiếng rên rỉ thống khổ của Mục Vũ Phi truyền đến, Lương Ngọc Tường cau mày đưa bác sĩ tới. Mục đích của anh ta đã đạt được rồi, hiện tại anh ta không thể để cho Mục Vũ Phi bị chết được. Còn về phần đứa nhỏ sẽ như thế nào, thì anh ta không cần thiết chú ý tới.
Bác sĩ và y tá kiểm tra một hồi lâu. Vị bác sĩ người nước ngoài lau quệt mồ hôi nói với Lương Ngọc Tường: "Tử cung của cô ấy đã mở hết toàn bộ rồi, đứa nhỏ sắp ra đời rồi. Hiện tại phải đưa đến phòng giải phẫu, nếu không sinh ra được sẽ bị gặp nguy hiểm!"
Cố Tiểu Khê thất hồn lạc phách đứng dậy. Cô dùng cổ tay áo màu trắng lau chùi cái trán đầy máu, đi theo bác sĩ muốn cùng đưa Mục Vũ Phi vào phòng giải phẫu. Lương Ngọc Tường túm chặt lấy cánh tay của Cố Tiểu Khê, kéo cô trở về vẻ đầy bất mãn.
"Phụ nữ mang thai là thời điểm rất cần được người chồng của mình yêu thương! Chị ấy và tôi đều không được như vậy. Chẳng lẽ đến thời điểm sinh nở rồi, anh vẫn không thể để cho tôi đi theo làm bạn với chị ấy hay sao?" Cố Tiểu Khê thất vọng tránh thoát khỏi tay của Lương Ngọc Tường, cũng không quay đầu lại, theo bác sĩ đi ra ngoài.
Lương Ngọc Tường ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cô tịch của Cố Tiểu Khê, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác bất lực khó hiểu. Đứa trẻ của anh ta và Cố Tiểu Khê đã không còn! Có một ít thứ anh ta thật là không hề hay biết, hóa ra, việc đứa nhỏ đã không còn kia, lại là một vết sẹo in hằn ở trong lòng Cố Tiểu Khê không thể nào xóa đi nổi!
Hai đứa nhỏ của Mục Vũ Phi sinh ra xong, ước chừng mất 6 tiếng đồng hồ. Vì là đứa nhỏ bị sinh non trước hai tháng, nên thể chất bị suy nhược, không giống như đứa nhỏ sinh đủ tháng, do đó chỉ có thể nuôi nấng ở trong lồng kính giữ nhiệt. Còn Mục Vũ Phi được đẩy ra khỏi phòng thủ thuật. . .
"Phi Phi, chị ăn một chút gì đi." Cố Tiểu Khê cầm lấy chén cháo đặt đầu giường, muốn đưa cho Mục Vũ Phi. Nhưng mà Mục Vũ Phi chỉ là nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Cố Tiểu Khê một cái, rồi sau liền ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn chằm chằm xem trần nhà. Cố Tiểu Khê cảm thấy cả kinh, vội vã gọi bác sĩ đến xem xét tình hình của Mục Vũ Phi một chút.
Bác sĩ kiểm tra hồi lâu, sau đó thở dài nói: "Cô ấy đã phải nhận một sự đả kích quá lớn, cho nên tinh thần có chút thất thường. Loại tình huống này có thể là ngắn ngủi, cũng có thể là khá lâu, tuỳ theo."
Bác sĩ vừa đi, nước mắt của Cố Tiểu Khê liền chảy xuống. Cô không thể nào tưởng tượng được, một Mục Vũ Phi bình thường kiên cườnglà thế, thế nhưng sau khi phải chịu một sự đả kích như vậy, tinh thần liền như đã bị hỏng mất! Mục Vũ Phi đến cùng đã yêu Vũ Thiên nhiều đến bao nhiêu, mà khiến cho bản thân mình sau khi nghe được tin tức kia, thì đến ngay cả hy vọng sống sót cũng không còn nữa?
"Phi Phi, vì đứa nhỏ, chị vẫn nên ăn nhiều một chút đi." Cố Tiểu Khê xoa xoa nước mắt, cầm cái bát lên. Lần này Mục Vũ Phi đã rất chịu phối hợp, miệng khi đóng khi mở nuốt thìa cháo mà Cố Tiểu Khê đưa đến bên miệng.
Nhìn thấy Mục Vũ Phi khi nghe nói đến đứa nhỏ thì liền có chút sinh khí trở lại, Cố Tiểu Khê lau lau khóe miệng của Mục Vũ Phi nói: "Phi Phi, để em dẫn chị đi thăm hai đứa nhỏ một chút nhé!"
Cố Tiểu Khê sắp đặt cho Mục Vũ Phi ngồi ở trên xe lăn, sau đó đẩy xe đi ở trên hành lang bệnh viện. Lãnh Phong cũng vẫn đi cùng ở sau lưng các cô. Nhìn thấy hai người phụ nữ này bình thường luôn vui vẻ, cười nói huyên náo, nhưng đến lúc này thân thể, dung nhan đều tiều tụy, bị mất đi sức sống của ngày xưa, nội tâm của anh cũng dấy lên một hồi chua xót. Lãnh Phong thực sự không hiểu tại sao thiếu chủ lại phải làm như vậy, nhưng mà bát nước bị đổ rồi thì khó hốt lại được.Mục Vũ Phi đã bị ngẩn ngơ rồi, mà trong ánh mắt của Cố Tiểu Khê cũng như nước lặng một mảnh, cũng không nhìn thấy một chút gợn sóng tình cảm nào nữa.
"Nhìn kìa, Phi Phi! Đó chính là hai đứa nhỏ của chị đó!" Cố Tiểu Khê cách cửa sổ chỉ vào hai đứa bé sơ sinh nằm trong chiếc lồng ấp giữ nhiệt. Trên người đứa nhỏ còn có cục bộ vài vết xanh tím, nhìn bộ dáng phải cắm ống truyền dưỡng khí, làm cho người ta không nhịn được cảm giác xót xa.
Mục Vũ Phi cũng không nói năng gì, chính là nghiêng đầu áp tay sát lên trên vách kính, tựa như đang cách không vuốt ve đứa nhỏ vậy.
"Phi Phi, chị xem kìa, bọn trẻ vẫn còn nhỏ như vậy, chị không thể không lo lắng cho bản thân, đừng để cho bọn trẻ sớm sinh ra đã phải chịu khổ sở rồi."
Mục Vũ Phi nhìn đứa nhỏ vẻ không hiểu, nhưng từ trong tròng mắt lại có nước mắt chảy ra, nhưng Mục Vũ Phi cũng không tự biết. Cô há to mồm, tuy nhiên lại không thể phát ra được một chút âm thanh nào. Mục Vũ Phi có chút sốt ruột, nắm giữ lấy bả vai của Cố Tiểu Khê, miệng phát ra tiếng "Hu hu" vô nghĩa, lắc lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...