Mục Vũ Phi gật gật đầu, nói: "Tiểu Lãnh, cầm điện thoại chụp mấy tấm hình cho chúng tôi với nhé! Đang có hoa tươi, mỹ nhân cũng không thể lãng phí được!"
Lãnh Phong thân hình quơ quơ, cực kỳ bực tức lấy điện thoại di động ra không ngừng chụp hình cho Mục Vũ Phi cùng với Cố Tiểu Khê đang tạo dáng. Giằng co mất hơn nửa canh giờ, Cố Tiểu Khê sắc mặt hồng nhuận, tâm tình cũng dần dần trở nên tốt hơn, Mục Vũ Phi mới sai khiến Lãnh Phong lái ô tô đi ăn thịt nướng kiểu Hàn Quốc. Tháng 3 chính là mùa du lịch thịnh vượng của Đảo Cheju. Từ rất nhiều các nơi mọi người đến đây để thưởng lãm hoa Cải dầu và hoa Anh đào. Gió biển thổi vào mang theo mùi muối biển nhàn nhạt, cũng không làm cho người ta cảm thấy phản cảm. Mục Vũ Phi bảo với tiểu Lãnh đi đặt phòng, thừa dịp thời điểm ít người, cô mới cùng Cố Tiểu Khê đến phòng bao của khách sạn gần đó.
" Đến đây, tiểu Lãnh, hai người cũng ngồi xuống rồi cùng nhau ăn đi." Mục Vũ Phi hướng về phía nhóm người Lãnh Phong vẫy tay.
"Không cần đâu ạ, thiếu phu nhân và Cố tiểu thư cứ chậm rãi thưởng thức đi ạ. . ."
"Không có việc gì, đều là do anh chi phí như vậy. Lại nói, anh không sợ tôi và Cố Tiểu Khê sẽ nhảy qua cửa sổ chạy trốn hay sao?"
". . ."
Lãnh Phong cực kỳ uất ức, phiền muộn, ngồi xuống, một người khác đứng ở ngoài cửa nghẹn cười.
"Phi Phi, " Cố Tiểu Khê kéo kéo góc áo của Mục Vũ Phi nói, "Đừng bắt nạt anh Lãnh Phong, người kia rất tốt."
Mục Vũ Phi lườm Cố Tiểu Khê một cái, ra vẻ bất mãn nói: "Chị mới anh ta ăn cơm, mà lại còn bảo là chị bắt nạt anh ta sao?"
Lãnh Phong thiếu một chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Người phụ nữ này, da mặt dày rất rồi! cô "mời" ? Dùng tiền của anh để "mời" anh ăn cơm? Vẫn là Cố tiểu thư tốt hơn, thực sự là tốt, thực sự rất dịu dàng!
Trong bữa tiệc Mục Vũ Phi liều mạng ăn, ăn thẳng đến mức sắp phun ra mới dừng tay. Cố Tiểu Khê trải qua vài năm sống cuộc sống cô tịch, tâm tư lại cảng trở nên mẫn cảm. Cô biết Mục Vũ Phi trong lòng cũng rất khổ sở, chỉ có dùng loại phương thức thương hại của mình để mà phát tiết. Cố Tiểu Khê đau lòng lôi cánh tay của cô, rũ mắt xuống liền chảy ra nước mắt.
"Không có chuyện gì đâu, Tiểu Khê, chị ăn cũng là vì đứa nhỏ nên cố phải ăn thôi." Mục Vũ Phi nhẹ nhàng dùng ngón tay lau chùi nước mắt cho Cố Tiểu Khê.
Bên này còn đang bi thương cảm thu, thì bên căn phòng liền nhau kia liền truyền ra một trận tiếng cười duyên của phụ nữ, còn có một hồi tiếng nói nho nhỏ của đàn ông. Nước mắt của Cố Tiểu Khê rơi xuống càng dữ dội hơn. Trong nháy mắt, ngón tay của Mục Vũ Phi liền cứng lại rồi. Cô cắn răng đứng dậy liền kéo cửa ra, nhưng lại bị Lãnh Phong ngăn lại.
"Thiếu phu nhân. . . Đó là. . ." Tiểu Lãnh lúng túng nuốt xuống câu nói kế tiếp trở vào trong. Mục Vũ Phi lạnh lùng nhìn anh ta, vung cánh tay đang ngăn trở của anh ta ra, lôi kéo Cố Tiểu Khê đứng ở trước cánh cửa căn phòng cách vách.
Hít sâu một hơi, Mục Vũ Phi nhấc chân lên liền đá mở cửa phòng, chỉ thấy một người phụ nữ với bộ ngực sữa để trần nửa thân, nằm ở trên người Lương Ngọc Tường. Mà Lương Ngọc Tường quần áo lúc này cũng đã không còn chỉnh tề nữa. Mục Vũ Phi nhìn thoáng qua Cố Tiểu Khê đang gần như muốn cúi đầu sát xuống trên mặt đất, sống chết bấm một cái vào lòng bàn tay mình, cô bài trừ đi hai giọt nước mắt.
"Con người này thật không lương tâm chút nào! Bà đây ở nhà vất vả mang thai, anh lại đi ra ngoài để tầm hoa hỏi liễu thế này hay sao? Lương tâm của anh bị chó ăn rồi à?"
Mục Vũ Phi kêu khóc một trận, khiến cho ra đi người đi đường đi ngang qua liền liên tiếp dừng chân. Tuy rằng bọn họ nghe không hiểu tiếng Trung Quốc mà Mục Vũ Phi đang nói, thế nhưng mà, bọn họ vẫn từ trong tình thế vi diệu nơi này cũng cảm nhận được cái gì đó. Cho nên mọi ánh mắt nhìn Lương Ngọc Tường đều mang vẻ không tán thành.
Người đàn bà kia vội vã kéo quần áo lên che mặt chạy trối chết. Trước khi đi cô ta vẫn còn không quên gắt gao trừng mắt liếc nhìn Mục Vũ Phi một cái. Mục Vũ Phi không chút sợ hãi, cũng trừng mắt nhìn trở về. Lương Ngọc Tường mặt đều đen kịt thành đáy nồi rồi. Anh ta híp mắt nhìn Mục Vũ Phi, đáng tiếc Mục Vũ Phi không phải là Cố Tiểu Khê. Cô nghiến răng, làm bộ như muốn lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi quần của Lãnh Phong ra mà nện ở trên người Lương Ngọc Tường. Lãnh Phong lúc này thật sự cảm giác thấy như có một trận gió lạnh thổi đến khiến cho da đầu anh da run lên, đầu như sắp phát nổ, vài lần suýt nữa sắp chết ngất!
Mục Vũ Phi đã đạt được mục đích rồi, lôi kéo Cố Tiểu Khê nhanh như chớp lủi trở về phòng, lưu lại một hai người trên đường Ất Giáp nào đó đang kinh ngạc không thôi, cũng hai kẻ Bính Đinh kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...