Đối với Vũ Hạo Dân mà nói, tuy rằng Mục Vũ Phi cũng gần ngang tuổi với anh, nhưng mà cô lại giống như là một người mẹ làm hết phận sự. Cô không có lúc nào là không dùng hành vi của chính bản thân mình để chỉ dạy từng điểm từng điểm cho Vũ Hạo Dân. Lúc biết Mục Vũ Phi bị nhà họ Vũ đuổi đi, Liệt Dương lộ vẻ sầu thảm, cười nói với Vũ Hạo Dân, Mục Vũ Phi biết mình không có khả năng qua được mấy điểm mấu chốt này rồi, cho nên trước tiên đã dặn dò anh nhất định phải bảo vệ tốt cho Vũ Hạo Dân, tận tâm tận lực trợ giúp cho Vũ Hạo Dân. Cho dù là đến cuối cùng, mọi suy nghĩ của Mục Vũ Phi cũng là vì Vũ Hạo Dân!
Vũ Thiên đứng dậy ôm Tiểu Mập Mạp đứng dậy, vỗ vỗ Vũ Hạo Dân bả vai ý bảo bản thân cũng không trách gì anh. Vừa rồi anh đã nghỉ chân ở ngoài cổng chính thật lâu, đã nghe thấy chị dâu thứ tư cùng với ở ngoài cổng chính giống như liều mạng cãi lại vì Mục Vũ Phi. Lúc này, biểu tình rét lạnh nghiêm nghị mới từ từ có vẻ hòa hoãn lại một chút. Ít nhất ở trong nhà họ Vũ này vẫn còn có người đối xử chân tâm thật ý đối đãi tốt với Mục Vũ Phi.
Vũ Thiên ôm Tiểu Mập Mạp ngồi trên ghế đối diện với ông cụ Vũ, vỗ nhẹ nhẹ ở phía sau lưng Tiểu Mập Mạp lạnh mặt nói: "Thím đã từng nói với cháu rồi, trai tráng nhà họ Vũ chúng ta chỉ đổ máu, chảy mồ hôi, chứ không đổ lệ, không được khóc! Hãy cùng với chú, hai chúng ta sẽ cùng nhau trả lại sự trong sạch cho thím của cháu!"
Tiểu Mập Mạp nghe thấy Vũ Thiên nói như vậy, cái miệng mới nới lỏng ra, lau chùi nước mắt và vết máu trên khóe miệng, ánh mắt nhìn Vũ Thiên vẻ đầy kiên nghị.
Vũ Thiên hướng về phía Tiểu Mập Mạp gật gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt nhìn thẳng sang ông cụ Vũ. Ông cụ Vũ bị cái nhìn của Vũ Thiên làm cho xấu hổ. Vừa rồi qua quan sát hành động mấy người trong nhà, ông cụ Vũ không khó nhìn ra chút manh mối. Hơn nữa ông cụ Vũ cũng biết, Vũ Thiên không phải là loại người không căn không cứ một mực che chở cho vợ của mình. Lúc này nếu quả thật như thế, sợ rằng nhà họ Vũ thật sự từ đây sẽ không có ngày nào được yên tĩnh nữa rồi.
"Ông nội già rồi, có một số việc nhìn không được rõ! Như vậy thì hãy để cho cháu thay ông làm chủ đi." Vũ Thiên cười lạnh. Lời nói này của anh, cũng là tương đương với lời tuyên bố anh giành lại vị trí cầm quyền ở trong nhà của ông cụ Vũ.
“Sống với đồ đĩ kia lâu ngày như vậy, cho nên thật sự đã học được cái kiểu trong mắt không có bậc trưởng bối nữa rồi !" Vũ Phượng Kiều cố gắng trấn định hừ lạnh một câu! Bà ta phủi tay liền cầm bản thỏa thuận li hôn quăng ra ở trên bàn trà, muốn cho Vũ Thiên xem cho thật rõ ràng.
"Chú, cái gì là thỏa thuận li hôn?" Tiểu Mập Mạp cau mày hỏi.
Vũ Thiên híp mắt nói giải thích: "Chính là, nếu như chú ký vào đó, thím liền không bao giờ còn là vợ của chú nữa là, cũng sẽ không thể là thím của cháu nữa rồi."
Tiểu Mập Mạp cực kỳ tức giận, giơ tay ra cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn kia, liền xé nát, còn dùng chân dẫm xuống những mảnh nhỏ đầy vẻ căm hận.
Vũ Phượng Kiều tức giận, giơ tay ra đã nghĩ đinh đập Tiểu Mập Mạp, miệng còn không ngừng mắng: "Sống gần với Mục Vũ Phi kia, thực sự không phải là cái loại tốt đẹp gì!"
Vũ Thiên kịp thời ngăn cản cánh tay của Vũ Phượng Kiều đẩy bà ta sang ở một bên. Anh đứng thẳng người khoanh hai tay lại, đi đến trước mặt bà ta, ngữ điệu không mang theo chút tình cảm nào, nói: "Mục Vũ Phi gả cho ta, chính là người của nhà họ Vũ này, cũng không đến lượt bị nngười ngoài chửi bới thuyết giáo đạo lí."
Vũ Phượng Kiều trong lòng cả kinh, thét lên một tiếng chói tai với Vũ Thiên: “Mày nói như vậy là có ý tứ gì? Tao chính là cô cô của mày đó!"
"Cô cô sao?" Vũ Thiên hừ lạnh, "Gọi bà một tiếng cô cô kia chính là nể mặt bà mà thôi! Bà bất quá cũng chỉ là con gái nuôi của ông trẻ hai (*) mà thôi, thật sự đã coi bản thân mình chính là thiên kim của nhà họ Vũ này hay sao? Bà chớ có quên thân phận của mình, nghĩ luôn luôn muốn tác oai tác quái ở trong nhà họ Vũ này sao? Cũng không nhìn lại trên người mình một chút, xem xem máu của ai đang chảy trong người nữa!"
(*) Nguyên văn tiếng Trung: 二爷爷 – âm đọc: Nhị gia gia. Dịch nghĩa: ông nội hai, tức là em trai của ông cụ Vũ, ông nội của Vũ Thiên. Thuộc chi dưới. Ông cụ Vũ, ông nội của Vũ Thiên là anh cả, thuộc chi trên. Theo phong tục truyền thống ở Việt Nam, em trai của ông nội (ngoại) thường được gọi là ông trẻ, em gái của ông nội (ngoại) thường được gọi là bà trẻ.
"Mày đừng có nói bậy!" Vũ Phượng Kiều khàn giọng gào thét, chuyện này chỉ có ông cụ Vũ và cha Vũ cùng với bà ta biết mà thôi. Những người khác trong nhà họ Vũ, không có một người nào biết!
Vũ Thiên vươn tay mạnh mẽ nắm lấy gương mặt của Vũ Phượng Kiều, khiến cho bà ta không thể nào lên tiếng được nữa. Cả người Vũ Thiên tản ra sát khí, cười lạnh nói: "Bà cho là không có người nào biết chuyện này hay sao? Người khác đều coi bà như là con gái riêng của ông trẻ. Thế nhưng mà bà cũng chính là con gái tình nhân của ông cụ Khang! Năm đó mẹ của bà đang mang thai thì bị người của nhà họ Khang ép đi. Dựa vào có chút giao tình với ông trẻ hai, ở lúc sắp chết, mẹ của bà đã uỷ thác lại bà cho ông trẻ hai. Nếu không cẩn thận điều tra thì tôi cũng không thể nào phát hiện được. Thế nhưng bà lại phái người đi giết Phương Lệ, thông đồng với dì Trương đến thiết kế Phương Gián để hãm hại Phi Phi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...