Sau ngày Tết Nguyên Đán, Vũ Thiên đưa Mục Vũ Phi trở về khu biệt thự ở ngoại ô, trực tiếp trải qua cuộc sống biệt lập. Anh có đầy đủ thời gian ở bên cô tiêu hao, ngại gì sự nhẫn nại? Anh đã đợi cô đến mười mấy năm như vậy, bây giờ cũng không ngài thêm chút thời gian nữa! Anh có rất nhiều thời gian để chờ cô khuất phục!
Mục Vũ Phi mỗi ngày đều trải qua những ngày phong bế, nhàn rỗi, nhưng thật là thoải mái. Cô thích tự giam mình ở phòng ngủ để đọc sách, nghe nghe nhạc, hơn nữa cơm tới há mồm, áo đến vươn tay. Bất kể là chuyện gì cũng đều không làm cho cô quan tâm. Dần dần, Mục Vũ Phi đã giao trả lại quyền điều hành cho mẹ Vũ, còn công ty trò chơi dưới danh nghĩa của cô cũng giao cho Hứa Liêm quản lý. Cô hiện tại đều không cần làm bất cứ cái gì, chỉ cần vỗ béo bản thân, nuôi chính mình cho mạnh khỏe, chờ đợi những người có mối quan hệ thù hận với cô, đến để thách thức cô.
Tết Nguyên Tiêu. Hôm đó Vũ Thiên muốn dẫn Mục Vũ Phi trơt lại nhà để ăn tết. Thế nhưng, một phút đồng hồ trước khi đi thì anh lại tiếp nhận được điện thoại của Phương Gián. Sắc mặt anh âm tình bất định, đưa mắt nhìn Mục Vũ Phi, rồi sau đó một mình tự ra cửa. Mục Vũ Phi vốn dĩ đã lười nhúc nhích, giờ nhìn thấy Vũ Thiên đi rồi, cô liền trực tiếp chui vào trong chăn tiếp tục nằm ngủ.
Khang Từ nằm ở trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng mà chết lặng. Cô nhìn thấy Vũ Thiên đến gần phòng bệnh, trên mặt mới xuất hiện một chút sinh khí. Khang Từ khóc òa lên, nhào về phía vòm ngực của Vũ Thiên. Vũ Thiên vươn cánh tay chặn cô lại, ý bảo Phương Gián đỡ Khang Từ nằm lại ở trên giường bệnh.
Khang Từ thấy Vũ Thiên trở nên xa lạ với bản thân, trên mặt lộ rõ vẻ bi thương, uất ức, bật khóc ra thành tiếng. Ngày hôm trước Khang Từ cùng với bạn bè mua say ở quán bar, đến giữa khuya vừa trở lại khách sạn liền đã bị mấy người đàn ông bắt cóc. Những người đó đã đánh Khang Từ hôn mê, chờ đến lúc cô tỉnh táo lại liền phát hiện ra, cả người mình đang trần trụi, nơi hạ thể còn bị chảy máu không ngừng! Khang Từ đã được nhân viên phục vụ khách sạn đưa đến bệnh viện. Bác sĩ hỏi rõ tình huống, sau khi kiểm tra, liền nói cho cô biết, cô đã bị người ta làm nhục rồi! Bạn bè của Khang Từ thông qua băng camera giám sát đã nhanh chóng tìm được mấy người đàn ông có khả năng là thủ phạm. Bọn chúng đã khai là do Mục Vũ Phi sai khiến bọn chúng làm như vậy! Mục Vũ Phi đã cấu kết với xã hội đen, bỏ tiền ra để trả thù Khang Từ! Khang Từ đã gọi điện thoại cho Vũ Thiên, nhưng lại phát hiện ra Vũ Thiên đã đưa số điện thoại của cô vào danh sách đen. Sau đó Khang Từ phải thông qua Phương Gián mới liên lạc được với Vũ Thiên.
Vũ Thiên nghe xong chuyện Khang Từ đã trải qua, trầm mặc một hồi lâu. Khang Từ lại càng khóc thảm thiết, muốn chết muốn sống, nhất định đòi Vũ Thiên phải cho cô một câu trả lời thoả đáng.
"Việc này không là do Phi Phi làm." Vũ Thiên nói giải thích.
Nghe thấy Vũ Thiên lúc này vẫn còn một mực bảo vệ cho Mục Vũ Phi, Khang Từ điên cuồng liền vọt tới trước mặt Vũ Thiên, níu chặt lấy cổ áo của anh rống lớn: "Đến cùng cô ta đã cho anh uống loại thuốc mê hồn gì vậy, hả? Nhân chứng đều đã xác nhận rồi, vì sao anh vẫn còn muốn che chở cho cô ta? Cô ta không chịu nổi sự tình nên đã đối xử với em như vậy, anh lại chỉ muốn một câu nói 'Không phải là cô ta làm' liền giải quyết xong chuyện rồi hay sao?"
Thân thể vẫn còn khỏe mạnh là tốt rồi. Vũ Thiên đẩy tay Khang Từ ra, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, không phải là Phi Phi làm. Cô ấy sẽ không cấu kết với xã hội đen."
Khang Từ ngã ngồi xuống dưới đất, khóc lớn lên.
"Gọi điện thoại cho Ảnh tử đi, để cho cậu ta đi thăm dò lai lịch của mấy người kia." Vũ Thiên nói một câu, ra mệnh lệnh cho Phương Gián. Sau đó, anh đỡ Khang Từ lên giường, nói với cô, "Việc này tôi sẽ điều tra rõ ràng. Tốt nhất là bây giờ cô hãy trở về nhà với cha của cô đi. Một mình cô sống ở thành phố A thế này, chỉ có thể càng làm cho mọi người chê trách đối với cô mà thôi."
Khang Từ thất hồn lạc phách nhìn Vũ Thiên, tuyệt vọng nói: "Từ khi em quen biết với anh đến giờ, anh đã nói em giống cô ấy. Em biết, anh có quan hệ tốt với em như vậy, chẳng qua cũng không có điều gì khác hơn chuyện này. Em đã nghĩ là muốn được làm người phụ nữ của anh, nhưng lại chỉ có thể che giấu tâm ý của mình để được đứng ở bên cạnh anh. Anh đã từng đối xử công bằng với em bao giờ chưa? Cho dù là bằng chứng như núi, anh vẫn thà rằng tin tưởng cô ấy như vậy? Một người phụ nữ ác độc như vậy có chỗ nào tốt kia chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...