Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đang Yêu

Vũ Thiên nhìn biểu cảm khổ sở kia của Mục Vũ Phi, trong lòng liền mềm nhũn. Anh đi qua liền ôm cô vào lòng.

     "Em muốn anh phải làm như thế nào, anh sẽ liền làm như thế ấy."

     Mục Vũ Phi lắc lắc đầu. Cô chỉ sợ nếu cô há miệng ra, sẽ không nén nhịn được mà bật khóc thành tiếng. Người đàn ông này, luôn luôn đều không biết cái gì mới là cái cô muốn. Cho dù không có hôn lễ, cho dù chỉ có một chiếc nhẫn đơn giản, nhưng cô cũng chưa từng oán giận Vũ Thiên. Cái cô muốn, chỉ là một chút an ổn mà thôi! Vì sao cô chỉ có một chút yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi, mà cũng cảm thấy khó khăn như vậy?

     "Vậy thì hãy sống ở chỗ này đi, đây đều là cuộc sống của em." Mục Vũ Phi nói một câu chết lặng.

     Vũ Thiên siết chặt cánh tay. Nhìn thấy Mục Vũ Phi như thế, ở trong nội tâm của Vũ Thiên cảm thấy bắt đầu bất an. Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, luôn luôn giống như là anh đã thiết kế, thực dễ dàng nắm bắt ở trong tay. Nhưng mà đến hôm nay, Vũ Thiên anh vậy mà lại không còn có được sự tự tin như ngày xưa nữa. Mục Vũ Phi vốn dĩ là giống như những  ngôi sao ở trên bầu trời đầy sao kia. Nhưng mà bây giờ, lại chỉ giống như một vì sao rơi vậy, chẳng biết lúc nào sẽ không thấy lấp lánh nữa.

     Mục Vũ Phi cũng không có đẩy Vũ Thiên ra. Cô chính là hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Vào lúc này, Mục Vũ Phi thật sự không biết đến cùng cô nên làm cái gì bây giờ?

     ?

     ?


     Đầu năm mồng một, một ngày tốt đẹp.

     Mục Vũ Phi suốt cả một đêm cũng chưa hề ngủ. Nhưng cô vẫn cố gắng giữ tinh thần ngồi ở phòng khách, cùng Vũ Hạo Dân kể một ít sự kiện trên chuyện buôn bán. Vũ Hạo Dân bận rộn công việc, nhưng buổi sáng anh vẫn kịp bay chuyến bay trở lại nhà. Mục Vũ Phi biết được Hạo Dân gặp khó khăn trong công việc, liền thừa dịp điểm tâm liền đi qua để nói chút chuyện, giúp anh chiến lược để ứng phó.

     "Chị dâu à, những người này đều là lão hồ ly (loại cáo già) cả, không dễ chơi đâu. Bọn họ khinh thường em tuổi trẻ, cho nên đã liên thủ để chèn ép em." Vũ Hạo Dân mỏi mệt hướng Mục Vũ Phi nói vẻ oán giận.

     Mục Vũ Phi biết những những người kia muốn cho Vũ Hạo Dân một đòn phủ đầu, nhân cơ hội vơ vét chút béo bở. Lấy Vũ Hạo Dân thuộc loại tay mơ mới vào nghề mà nói, lại là có chút miễn cưỡng. Bất quá là con người ai cũng có nhược điểm cả. Về điểm này cũng không có người nào ngoại lệ.

     " Em vần còn chưa có cơ hội đứng lên, nói cho bọn họ biết em cũng là một thiếu gia nhà họ Vũ."

     Vũ Hạo Dân biết ý của Mục Vũ Phi, nhưng mà trong tay anh cũng không có người nào có thể sử dụng được.

     Mục Vũ Phi nhéo nhéo mi tâm, nói: "Chị sẽ điều Liệt Dương đến trợ giúp cho em, em phải lựa chọn cho chính xác để mà hạ thủ."

     Đôi con ngươi của Vũ Hạo Dân liền sáng ngời. Liệt Dương đúng là một trợ thủ đắc lực. Nếu quả thực có Liệt Dương trợ giúp, như vậy tình cảnh của anh đã có một chút đảo ngược lại rồi.


     Lúc này Khang Từ đã cũng ông nội luyện tập buổi sáng trở về. Cô ta  giống như bị kích động chạy đến bên người Vũ Thiên đang xem báo chí, nói như lấy lòng: "Em có mấy người bạn ở thành phố A, anh đi cùng với em để giữ thể diện được không?"

     Mục Vũ Phi từ sau khi đồng ý với Vũ Thiên sẽ ở lại trong nhà họ Vũ cho đến giờ, cô cũng chưa từng lại nói chuyện với anh một câu nói nào. Trong lòng Vũ Thiên thấy bất an. Anh lo lắng rằng, khi mình trở về sẽ lại không còn nhìn thấy Mục Vũ Phi nữa, nên làm sao có để đáp ứng với Khang Từ được.

     "Để tôi bào Phương Gián đi cùng với cô." Vũ Thiên tự tay lấy điện thoại ra định gọi điện.

     Khang Từ liền đưa tay chế trụ lại tay Vũ Thiên, đoạt lấy điện thoại di động của anh, hầm hừ nói: "Anh đó, anh đúng là người thật không có chút thú vị nào cả. Bảo anh đi theo giúp em một chút, chính là em coi trọng anh! Anh thật quá không biết điều! Anh đúng là loại người làm nô lệ cho bà xã mà! Cả ngày chỉ biết khóa cùng bà xã ở nhà! Có đi cùng với em hay không thì xác định đi?"

     "Hai người đi đi thôi. Em còn có chuyện cần phải bàn bạc với Hạo Dân, nhớ phải về trước bữa cơm chiều nhé!" Mục Vũ Phi hướng về phía hai người, cười cười nói một câu.

     Vũ Thiên vừa nghe thấy nói vậy, sắc mặt càng thêm đen rồi. Anh chộp vội lấy chiếc điện thoại di động, hung hăng bấm số điện thoại của Phương Gián, bảo Phương Gián hoả tốc chạy tới.

     Khang Từ làm sao có thể chịu chấp nhận theo như vậy chứ, liền vội vã nói với Mục Vũ Phi: "Phi Phi, cô cũng cùng đi chứ. Cô mà không đi Vũ Thiên cũng không chịu đi."

     Mục Vũ Phi còn chưa kịp nói năng gì, Vũ Hạo Dân liền lạnh mặt nói: "Chị dâu tôi đã mang bầu được 5 tháng rồi, chân đang bị phù thũng, không thuận tiện đi lại."


 Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi suy tư thật lâu. Bộ dáng bây giờ của Mục Vũ Phi giống như là chứng trầm cảm trước khi sinh, đối với mình không tin tưởng, đa nghi, nổi giận, âm tình bất định (*).
(*) Âm tình bất định: Thành ngữ dùng để chỉ một tình trạng, một sự việc không hay, nhưng khó có thể nói rõ ra được thành lời.

     "Được thôi, về sau này anh đừng có nói là em chưa từng cho anh cơ hội đấy nhé." Mục Vũ Phi nói giọng lanhk lẽo như băng giá, rồi sau đó cô xoay người nằm xuống, không hề để ý tới Vũ Thiên nữa.

     Vũ Thiên bị thái độ này của Mục Vũ Phi chọc giận. Anh nghiến chặt hàm răng lại hỏi: "Mục Vũ Phi, từ khi nào thì em liền biến thành một người thích gây sự vô lý như vậy hả?"

     Giọng nói của Mục Vũ Phi trống rỗng mà chết lặng, cô nói: "Em đã cho anh hai cơ hội rồi, lần trước em hỏi anh rằng, anh lựa chọn tin tưởng em hay là lựa chọn tin tưởng cô ta, nhưng mà cả hai lần anh cũng chưa từng cho em câu trả lời thuyết phục. Anh có từng lần nào hỏi em là vì sao hay chưa? Đã không còn tín nhiệm nhau nữa, thì cũng không cần phải nói ra những lời nói vô nghĩa, không có ích lợi làm gì nữa! Anh thích làm thế nào, thích nghĩ thế nào thì cứ việc làm như thế, nghĩ như thế đi."

     Vũ Thiên sửng sốt một chút, tiếp đó sắc mặt trầm xuống, sập cửa bỏ ra ngoài.

     Khang Từ vẫn còn hậm hực trong người, ngồi ở phòng khách, chơi cờ vua cùng với ông cụ Vũ. Để ý thấy Vũ Thiên đi xuống lầu, cô ta liền hỏi vẻ trêu ghẹo: "Bị bà xã đuổi ra khỏi phòng rồi hả ?"

     Bỏ qua lời nói kia của Khang Từ. Vũ Thiên đứng lại ở trước mặt cô ta, trực tiếp hỏi luôn: "Tại sao cô lại muốn nói những lời như vậy đối với Phi Phi?"

     Vẻ mặt của Vũ Thiên chính là đè nén lại cơn tức giận, điều này làm cho Khang Từ có chút kinh ngạc. Trong lúc nhất thời lại có chút thất kinh, cô ta liền hỏi ngược lại: "Cô ấy đã nói cái gì với anh rồi phải không, hả ?"


     Vũ Thiên thấy Khang Từ luống cuống, rốt cục trong lòng đã có một tia sáng tỏ. Anh chỉ là không thể tin được, cái cô gái này vậy mà lại luôn luôn mang theo mặt nạ để ở chung cùng anh. Vũ Thiên lạnh mặt nhìn Khang Từ, có chút nghiến răng nghiến lợi, nói: "Cô ấy chưa hề nói gì hết! Từ sự khác thường của cô ấy, tôi liền phỏng đoán, nhất định là có gì đó liên quan tới cô, không nghĩ tới. . ."

     Khang Từ lập tức sững sờ ở nơi đó. Hóa ra Vũ Thiên thế nhưng lại thử cô, mà bản thân cô lại dễ dàng liền để lộ ra chân tướng như thế! Ông cụ Vũ nhìn như dò hỏi, ánh mắt càng ngày càng sâu, Khang Từ vội vã biện giải nói: "Em thật sự là không làm gì, cũng không hề nói gì với cô ấy! Anh không nên tin lời nói hươu nói vượn kia của cô ấy! Em và anh, chẳng qua chỉ là bạn bè mà số mệnh có sự giao tình với nhau… Làm sao anh và em có thể là tình cảm giữa hai người khác phái, không có nhân tính như vậy được. . ."

     Vũ Thiên cảm thấy thất vọng xuyên thấu đối với người phụ nữ này. Anh nhớ tới, anh đã tận tâm tận lực chăm sóc đối với cô ta, nhưng ngược lại, cô ta lại tìm mọi cách đối với Mục Vũ Phi, tạo thành sự không tín nhiệm,hai  hiềm khích giữa vợ chồng anh. Vũ Thiên thực sự hận không thể một cái tát chụp chết Khang Từ. Anh lạnh lùng nói: "Cho tới tận bây giờ, tôi cũng chưa từng bao giờ yêu cầu cô cứu tôi. Thế nhưng chuyện ân tình này tôi sẽ trả lại cho cô. Tôi khuyên cô nên tự giải quyết mọi chuyện cho tốt! Cô có biết tầm quan trọng của cô ấy đối với tôi như thế nào hay không?"

     “Em không có mà!" Khang Từ thét lên ra tiếng, "Cái cô gái này tâm tư thật là giả dối, rõ ràng chính là cô ấy nhìn thấy em không quen mắt, nghĩ muốn châm ngòi tình bạn giữa hai chúng ta! Anh vậy mà lại nghe và tin một bên như thế? !"

     "Cô câm miệng lại!" Vũ Thiên phẫn nộ quát lên, "Cô có tư cách để nói Phi Phi hay sao? Tôi vẫn luôn luôn xem cô là một người đơn thuần, trong lòng coi cô là một người bạn thân thiết ! Vậy còn cô thì sao? Cô lại liền lợi dụng tôi để làm tổn thương Phi Phi như vậy? Chẳng lẽ cô không biết rằng, Phi Phi đối với tôi mà nói, cô ấy có vị trí như thế nào hay sao? !"

     Khang Từ bị Vũ Thiên rống hét, hốc mắt liền đỏ bừng, mạnh mẽ cắn răng đẩy Vũ Thiên ra, kêu ầm lên: "Em, em sẽ đi tìm cái cô gái kia ngay bây giờ để lý luận! Cô ta là cái thứ gì mà dám nói ba kể bốn ở sau lưng em như vậy? !"

     Vũ Thiên chế trụ cổ tay Khang Từ lại, híp mắt nói vẻ đầy lạnh lùng âm độc: "Cô không nên cho rằng, vì đã cứu tôi cho nên cô có thể tùy ý làm bậy. Cái mạng của cô, ở trong mắt tôi đây nó cũng chẳng khác gì như cọng rơm rạ đâu. Cô cứu tôi như vậy, ngược lại đó chính là vinh hạnh của cô. Nếu như tôi còn tiếp tục nghe thấy từ trong miệng cô nói ra đến một câu chửi bới Phi Phi thì có thể nói..., tôi không để ý bầm thây cô thành vạn đoạn đâu!"

     Vũ Hạo Dân đứng tựa vào một bên khung cửa phòng bếp liền thoáng rùng mình một cái. Người anh trai này của anh vẫn luôn là người máu lạnh vô tình, tận trong xương cốt chính là một thái tử gia, không một ai có thể lọt vào được trong mắt thần của anh. Vũ Hạo Dân còn tưởng rằng, sau khi kết hôn có chị dâu rồi thì anh trai của mình liền sẽ đổi tính đổi nết. Kết quả là, bởi vì bị chị dâu đối xử lạnh nhạt với mình, anh trai của anh liền khôi phục lại bộ mặt nguyên bản. Hóa ra, chị dâu mới chính là Ngũ Chỉ sơn áp chế ông anh trai Tôn hầu tử kia (*)!

(*) Tác giả nhắc đến câu chuyện Tôn Ngộ Không vì đại náo thiên cung mà bị Phật Tổ Như Lai bầy kế, nhốt vào dưới chân núi Ngũ Hành Sơn suốt 500 năm – Ngọn núi này do 5 ngón tay của Phật Tổ Như Lai úp xuống tạo thành, nên còn gọi là Ngũ Chỉ sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui