Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ rồi gọi thư ký Dư, Dư Mẫn đến, nói: "Thông báo tới các phòng ban, gần đây công việc của công ty bận rộn, chỉ cần có thể kiên trì chịu đựng được áp lực lớn trong công việc, khi trò chơi được đưa ra thị trường tiền thưởng của mọi người sẽ được tăng gấp bội."
Hứa Liêm im lặng rồi. Được rồi, anh thừa nhận đồng tiền là vạn năng. Nhưng mà còn có một vấn đề anh luôn luôn muốn hỏi.
"Chị dâu, chị xác định chắc chắn chỉ có 4 giai đoạn thôi sao? Hơn nữa dựa theo quy hoạch của chị, phần hậu kỳ sẽ phải hợp các giai đoạn lại, sau khi các giai đoạn được hợp lại rồi, sẽ liền chỉ còn lại có một khu vực mà thôi. Nếu chị kiên quyết không mở thêm một khu vực mới, chúng ta sẽ mất rất nhiều người chơi mới.. . .
Mục Vũ Phi nhìn lại Hứa Liêm có chút nghi ngờ. Cô hỏi một câu có chút không xác định lắm: "Anh khẳng định là trước kia anh đã từng chơi trò chơi chứ?"
Hứa Liêm vừa nghe liền trực tiếp xù lông! Có ý tứ gì đây? Khinh bỉ anh sao? Tốt xấu gì đi chăng nữa, thì anh cũng đã từng chơi tất cả các trò chơi trực tuyến của trong và ngoài nước rồi! Nhưng mà lời nói kế tiếp của Mục Vũ Phi lại triệt để khiến cho Hứa Liêm trở nên ỉu xìu, "Tại sao tôi lại muốn các anh phải áp chế cấp bậc như vậy? Chính là vì tôi không hy vọng cấp bậc chơi quá cao, trò chơi có thể rất khó thăng cấp, PK (đồ sát) còn có thể làm cho trò chơi giáng cấp. Nhưng mà nếu cấp bậc quá cao, thì sẽ làm cho người chơi sinh ra khủng hoảng, cả đời cũng không thể nào có thể lên được tới đỉnh. Tương phản, cấp bậc không cao ngược lại có thể làm cho người chơi mới đuổi theo rất nhanh. Ngay cả cái gọi là thần game cũng chỉ có thể giữ được vị trí của mình bằng cách tiêu tiền và trang bị. Hơn nữa ở giai đoạn sau sẽ không hợp nhất, mà sẽ chỉ là khiêu chiến xuyên server. Đến lúc này chỉ có đứng đầu bang hội server mới có thể tham gia. Phần thưởng của bên chiến thắng là 3 triệu và một bang hội đã phát triển lên hơn 1.000 người trong giai đoạn sau để đủ điều kiện cạnh tranh cho danh hiệu của bang hội đầu tiên trên các máy chủ tương ứng của họ. Trung bình mỗi người có 3.000, so sánh với nhân viên văn phòng bình thường chính là một mức đãi ngộ, từ đó sẽ thu hút được nhiều người hơn. Bên cạnh đó, nhiều nhiệm vụ trong trò chơi của chúng ta có rất nhiều nhiệm vụ để thực hành chế độ tiền thưởng."
Hứa Liêm nghe xong gật gật đầu, phương pháp này quả thật đúng là có thể làm được. Anh chịu phục rồi, bất quá đáng thương nhất là những cấp dưới của anh, sợ là thời gian tới đây đều phải suốt ngày suốt đêm làm việc. Hứa Liêm đứng dậy để đi về làm việc. Trước khi đi anh có chút thở dài nói: "Chị dâu à, chị thủ hạ lưu tình một chút. Các anh em trong bộ phận kỹ thuật hienj tại đã có chút chịu không nổi nữa rồi."
Đợi sau khi Hứa Liêm đi rồi, Mục Vũ Phi trầm tư cả buổi. Xem ra gần đây cô đã tra tấn bộ phận kỹ thuật của mình có chút tàn nhẫn rồi. Từ sau khi Vũ Thiên trở lại thành phố A bắt đầu công tác, thì cô luôn luôn không có một người nào, không có một chỗ nào để cái miệng được phát tiết. Hàng ngày mỗi khi có thời gian là cô lại tìm đến tiếp xúc với nhân viên bộ phận kỹ thuật, khiến cho người của bộ phận kỹ thuật khổ không thể tả.
"Gần đây tôi thật sự đã trở thành cầm thú rồi hay sao?" Mục Vũ Phi hỏi Dư Mẫn vẫn đang đứng ở một bên.
Vốn đang giữ vẻ mặt không biểu cảm, Dư Mẫn thấy Mục Vũ Phi hỏi cái kiểu bát quái như vậy, liền nở nụ cười thổi phù một tiếng, "Thật là hoàn hảo! Tôi nghe nói bộ phận chuyên môn kỹ thuật đã thành lập cái ban cái gì đó để phản kháng tổng giám đốc PK(đồ sát) áp bách nhân viên. Mỗi ngày mọi người đều tụ lại ở cùng một chỗ để nghiên cứu làm thế nào để sửa lại số liệu, thì mới có thể thắng được."
Mục Vũ Phi cực kỳ chấp nhận, gật gật đầu, nói vẻ rất là hài lòng: "Xem ra tôi đã kích động được ham muốn hoàn thiện trò chơi của bọn họ rồi, tốt lắm!"
Dư Mẫn không nén nhịn được mắt trợn trắng. Đây không phải là cô đang khen Tổng giám đốc của mình đây chứ, có đúng như vậy không? Người của bộ phận kỹ thuật xuất hiện đi đến chỗ nào, cũng đều giống như có đám mây đen áp xuống trên đỉnh đầu để rải áp suất thấp vậy, làm cho người ta nhìn thấy liền không nhịn được mà phải né ra thật là xa.
?
Lục tử ngồi ở trên so pha của văn phòng Tổng giám đốc, có chút lo lắng nhìn Mục Vũ Phi. Bởi vì Mục Vũ Phi đang mang thai, có chút trầm cảm, nên bệnh của cô càng ngày càng nghiêm trọng. Hơn nữa bởi vì mang thai không thể dùng thuốc để áp chế lại bệnh tráng, nên tình hình của Mục Vũ Phi càng ngày càng không sao chịu nổi.
"Tôi đây vẫn còn chưa có chết đâu." Mục Vũ Phi đối với loại ánh mắt này của Lục tử tỏ vẻ rất là khinh thường.
Lục tử trừng mắt nhìn lại Mục Vũ Phi. Cái người này làm sao cứ luôn nghĩ một đằng lại nói một nẻo như vậy chứ, không có việc gì liền thích cậy mạnh. Anh nói vẻ đầy oán hận: "Cô muốn không có việc gì cũng đừng gọi tôi, ông đây là quân y, rất bận rộn đó!"
"Quân y không phải là bác sĩ sao?" Mục Vũ Phi xì một tiếng với Lục tử: "Vậy ông đây cũng là bác sĩ não ngoại khoa! Không là bác sĩ tâm lý!" Lục tử xù lông rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...