Mục Vũ Phi nhìn bộ dạng xum xoe của Doãn Tiểu Nhu, hất đầu lên đầy đủ vẻ đại gia, nói: "Vô sự bất đăng tam bảo điện (*), có việc gì thì mau nói ra đi. Tôi hiện tại đang mang thai đó, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng!"
(*) Vô sự bất đăng tam bảo điện: Cậu thành ngữ. Dịch nghĩa: Không có chuyện gi không đến trước tòa tam bảo (chùa). Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.
Gương mặt của Doãn Tiểu Nhu như bị co rút lại trước sự thẳng thắn của Mục Vũ Phi. Doãn Tiểu Nhu cầm lấy một miếng táo đã được cắt gọt xong xuôi liền nhét vào trong miệng Mục Vũ Phi.
Viên Kỳ Chí nhẫn nhịn cười vui vẻ, ngồi ở bên người Vũ Thiên nói với anh: "Gần đây tôi có nghe nói các cậu sắp hợp tác với Đoan Mộc, tôi cũng nghĩ muốn tham dự."
Vũ Thiên dùng ngón tay chọc chọc vào ghế so pha, trầm mặc. Anh biết Viên Kỳ Chí là người con trai út không được thương yêu của nhà họ Viên. Mà thân phận của Doãn Tiểu Nhu lại là đại tiểu thư thập phần bảo bối của nhà họ Doãn. Giữa hai người cho thấy, rõ ràng là “môn không đăng hộ không đối:. Viên Kỳ Chí nếu muốn kết hôn với Doãn Tiểu Nhu, thì tự bản thân phải lật trở được mình. Nhưng mà, cho dù là bọn họ có bắt đầu hợp tác khai triển cùng với Đoan Mộc, thì cũng cần phải mất 5 năm trở lên. Việc thu lợi này đều là chuyện của về sau này rồi. Đây tuy là một hạng mục thuộc kế lâu dài, nhưng mà rõ ràng là không thể khẩn cấp được. Doãn Tiểu Nhu so với bọn anh thì lại lớn hơn hai tuổi, nhà họ Doãn sẽ không thể đứng nhìn cô phải chờ một khoảng thời gian dài như vậy. Doãn Tiểu Nhu biến thành gái lỡ thì, như vậy rất uất ức cho con gái nhà mình.
Mục Vũ Phi cũng biết tình trạng của hai người bọn họ, vì vậy nghĩ muốn sẽ đến nói chuyện, lại bị Doãn Tiểu Nhu mạnh mẽ đút một miếng táo vào miệng, ngăn chận câu chuyện.
"Cô nương à, xin ngài hãy nhẹ nhàng một chút đi, quai hàm của tôi lúc này rất đau đấy. Tốt xấu gì tôi cũng là phụ nữ có thai, cô không thể chú ý một chút hay sao? Tôi cũng nghĩ ra được một ý kiến hay, đang nghĩ muốn nói cho hai người được biết." Mục Vũ Phi bụm mặt khổ không thể tả nổi.
Doãn Tiểu Nhu thấy Mục Vũ Phi nói tình chân ý thiết liền không nhịn được xuất khẩu ra tiếng, hỏi xem cái ý kiến hay kia là gì. Mục Vũ Phi chỉ chỉ vào bụng của mình, rồi lại chỉ chỉ sang bụng của Doãn Tiểu Nhu.
Vũ Thiên cười khẽ một tiếng. Anh biết rõ, nếu như bọn họ mà làm như vậy, khẳng định nhà họ Doãn sẽ lại càng thêm chán ghét Viên Kỳ Chí. Cái kiểu đưa ra một chiêu tổn hại như vậy, đó không phải là càng cố ý làm cho bọn họ phải xa cách hay sao!
Doãn Tiểu Nhu bị chọc tức quá mức, liền đưa tay muốn đánh Mục Vũ Phi. Nhưng khi thấy Mục Vũ Phi đưa cái bụng to của mình ra, thì đành chỉ có thể phẫn nộ buông tay xuống. Vũ Thiên cười lắc lắc đầu, cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng trở nên bụng dạ đen tối rồi. Còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Doãn Tiểu Nhu cũng bị cô chọc tức đến mức bị trúng gió đến điên loạn mất thôi.
Vũ Thiên suy tư, nói với Viên Kỳ Chí: "Về phía Đoan Mộc bên kia, cậu cứ đi giải quyết đi! Phi Phi hiện tại thân thể đang mang thai cũng không thể chịu được quá mức mệt mỏi. Cậu đại diện toàn quyền cho chúng ta là được. Nhà họ Viên của cậu không phải là có xí nghiệp ở bên nước Anh hay sao? Hay là bên cậu có thể làm đại lý thương nhân cho công ty trò chơi của chúng tôi đi."
Viên Kỳ Chí ngây người ra một lúc. Chuyện này Viên Kỳ Chí cũng đã từng có nghĩ đến rồi. Nếu như mà thông qua công ty trò chơi để mà tích góp từng tí một tài chính, thì đó là một cách hữu hiệu nhất. Nhưng là việc này dù sao cũng là tâm huyết của Mục Vũ Phi. Hơn nữa nhìn hiện trạng trước mắt thì cũng tốt lắm. Nếu như mình làm không tốt, chẳng khác nào làm cái trò chơi này bị mai một đi. Anh không thể để cho bọn họ gánh chịu sự phiêu lưu này.
Vũ Thiên biết tâm tư của Viên Kỳ Chí, chính là vỗ vỗ lên bờ vai của anh, ý bảo Viên Kỳ Chí hãy có chút tin tưởng đối với mình hơn một chút.
Viên Kỳ Chí gật gật đầu, hiện tại đã là gấp gáp như vậy rồi, anh cũng không còn có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ.
Thấy Viên Kỳ Chí hạ quyết tâm, Doãn Tiểu Nhu không khỏi thở ra nhẹ nhàng. Cô thật lo lắng cho Viên Kỳ Chí. Bởi vì chỉ sợ anh có sự cố kị mà buông tha cho cơ hội này. Như vậy hai người bọn họ thật sự sẽ không có cơ hội để ở cùng một chỗ với nhau nữa. Có đôi khi, Doãn Tiểu Nhu thật sự không muốn sinh ở trong một gia đình thế gia, chút nào. Đến ngay cả chuyện hôn nhân của mình không thể được làm chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...