Thẩm Nghi San không để ý tới sự quan tâm của Vạn Tố Y, thậm chí còn hơi tức giận: "Cô nghĩ gì tưởng tôi không biết à? Nói là chăm sóc tôi, chẳng qua là tìm một người canh chừng tôi mà thôi."
"Nếu như chị không cần thì thôi." Vạn Tố Y cũng không có ý muốn canh chừng Thẩm Nghi San, cô chỉ quan tâm tới cô ta. Nhưng nếu như điều này làm cho cô ta khó chịu, cô có thể không làm.
Thẩm Nghi San không nói gì thêm, nhưng rõ ràng câu nói kế tiếp của Vạn Tố Y làm cho cô ta thoải mái hơn.
"Vậy chị có muốn quay về ăn cơm với em không?" Vạn Tố Y lại hỏi Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San về phía bàn thức ăn mình vừa ăn: "Tôi ăn xong rồi, cô về đi."
Quan hệ giữa cô ta và Vạn Tố Y vốn không tốt lắm, không nhất thiết phải giả vờ.
Nếu Thẩm Nghi San nói như thế, Vạn Tố Y cũng không muốn ở lại thêm. Đối với Thẩm Nghi San, quan hệ của các cô không tốt thì theo cảm nhận của Vạn Tố Y cũng vậy.
Vạn Tố Y khẽ gật đầu và trực tiếp rời khỏi phòng của Thẩm Nghi San.
Bởi vì dì Tống không cần ở lại nên, cũng đi theo Vạn Tố Y. Trên đường cô và dì Tống trở về, cô cũng không hỏi gì, dì Tống chủ động mở miệng nói chuyện: "Tiểu thư, tôi có một việc không biết có nên nói với cô không."
"Sao? Có chuyện gì vậy?" Vạn Tố Y ngẩng đầu lên nhìn dì Tống. Cô có thể đoán được chuyện dì Tống muốn nói có liên quan đến Thẩm Nghi San.
Dì Tống làm một người giúp việc, thật ra không nên nói gì. Nhưng chuyện không tốt với Vạn Tố Y, dì Tống vẫn hy vọng có thể nói cho cô biết.
Thẩm Nghi San hiểu rõ dì Tống là một người giúp việc, nên chưa bao giờ nghĩ tới dì Tống sẽ lắm lời, bởi vậy ở trước mặt bà đã mở miệng mà không hề kiêng nể.
Mặc dù Dì Tống do dự, nhưng thấy Vạn Tố Y đồng ý nghe thì vẫn nói ra: "Chính là cô Thẩm Nghi San tỉnh lại đã gọi điện thoại cho mẹ cô, nói là... hôm qua cô không để ý tới sự chết sống của cô ấy, mặc cho cô ấy qua đêm ở bên ngoài, thậm chí bị một đám lưu manh bắt nạt..."
Lúc đó Dì Tống nghe được Thẩm Nghi San nói với bà Thẩm những lời này đã muốn phản bác. Ngay cả dì Tống cũng biết Thẩm Nghi San nói dối. Dì Tống không tiện can thiệp nhiều vào chuyện này. Bà nghĩ, Vạn Tố Y là con gái của bà Thẩm, bà ấy chắc hẳn sẽ tin tưởng Vạn Tố Y.
Nhưng kết quả cũng không giống như dì Tống đã nghĩ. Vạn Nhân Mật và Thẩm Nghi San đều mắng Vạn Tố Y một trận.
Hai người ở trong điện thoại dùng từ rất khó nghe. Vạn Nhân Mật nói Vạn Tố Y là con chim sẻ bay lên cành cây làm phượng hoàng thì quên mình từ đâu sinh ra, Thẩm Nghi San lại nói tâm tư Vạn Tố Y quá nặng nề, vẫn luôn nghĩ cách hại mình...
Nói chung, những lời bọn họ thảo luận liên quan tới Vạn Tố Y thật sự quá khó nghe. Nhưng dì Tống chỉ nói cho cô biết phần liên quan tới Thẩm Nghi San, cũng không nói ra câu trả lời của Vạn Nhân Mật.
Nếu như con gái biết mẹ ruột của mình không giúp mình như thế, bất công như thế, trong lòng hẳn sẽ rất khó chịu.
Dì Tống không nói tỉ mỉ Thẩm xem Nghi San rốt cuộc nói gì, Vạn Tố Y cũng không hỏi, chỉ nhìn dì Tống với vẻ biết ơn: "Cám ơn dì, tôi biết rồi."
Cô không hỏi là có lý do của cô.
Cô hỏi, căn cứ vào tính cách của Thẩm Nghi San, lời cô ta nói ra sẽ chỉ làm cô thấy khó chịu mà thôi.
Xe tiến vào Hải Viên, Vạn Tố Y nói với dì Tống: "Nếu như về sau chị ấy gọi điện về cần gì, dì cứ chuẩn bị giúp chị ấy."
"Nhưng thư cô..." Dì Tống hơi do dự. Trong cả Hải Viên, người từng hầu hạ Thẩm Nghi San đều không có ai muốn lại gần cô ta.
"Nhờ dì đấy." Vạn Tố Y biết dì Tống muốn nói gì, nhưng trong nhà này, không thể nghi ngờ dì Tống là người lựa chọn tốt nhất.
"Được rồi." Nếu Vạn Tố Y đã nói với chữ nhờ, dì Tống cũng không tiện từ chối nữa.
Vạn Tố Y liếc nhìn dì Tống với vẻ biết ơn. Sau khi đến ga ra, cô xuống xe và trực tiếp đi tới phòng khách.
Vạn Tố Y bỏ lại Mạnh Kiều Dịch ở Đại Hưng, còn tưởng lúc này anh vẫn ở công ty, nhưng không ngờ anh đã về nhà.
Vạn Tố Y không biết Mạnh Kiều Dịch đã về, cô thay quần áo rồi xuống tầng, nằm trên ghế sa lon và hưởng thụ giây phút thoải mái nhất trong ngày.
"Bánh hạt dẻ rất ngon, em có ăn không?"
Ở trong phòng khách yên tĩnh, ở bên tai Vạn Tố Y bỗng nhiên vang lên một giọng nói đặc biệt rõ ràng. Cô vừa ngẩng đầu, thứ nhìn thấy đầu tiên không phải là Mạnh Kiều Dịch, mà là bánh hạt dẻ.
Ánh mắt Vạn Tố Y lập tức sáng lên, trong đôi mắt đầy vẻ tươi cười: "Sao anh biết gần đây em thích ăn gì?"
Sau khi Vạn Tố Y mang thai, các món ăn yêu thích đã thay đổi rất nhiều. Món trước đây cô đặc biệt thích ăn thì bây giờ ăn vào sẽ có thể bị nôn. Nhưng món trước đây đặc biệt không thích ăn thì bây giờ ngược lại sẽ muốn ăn.
Hôm nay, Vạn Tố Y rất thích ăn những món ăn ngọt ngọt một chút. Thấy bánh cây dẻ, cô tất nhiên rất vui.
Mức độ quan tâm của cô đối với Mạnh Kiều Dịch dường như đã không bằng bánh hạt dẻ, nên anh cũng không vui lắm: "Anh là chồng em, em muốn ăn gì mà anh còn không biết sao?"
"Vậy ngài Mạnh chính là con giun nhỏ trong bụng em rồi." Vạn Tố Y khẽ xoa bụng của mình, trong nụ cười có vẻ giảo hoạt.
Mạnh Kiều Dịch phản ứng rất nhanh với lời Vạn Tố Y nói, anh xoa bụng cô và mỉm cười nói: "Anh không phải. Con giun nhỏ đang ở đây này."
"Anh biết giun nhỏ thích ăn gì." Mạnh Kiều Dịch mở miệng rất tự tin nói.
Khi còn bé Mạnh Kiều Dịch đặc biệt thích ăn đồ ngọt, lớn lên ngược lại không thích nữa. Anh đoán, có lẽ con mình cũng vậy.
Vạn Tố Y mím môi cười, hai tay đã sớm mở giấy gói bánh hạt dẻ ra.
Cô vốn hơi đói bụng, lúc này được ăn thứ mình thích thì rất thỏa mãn.
Mạnh Kiều Dịch chưa bao giờ thấy cô cười hạnh phúc khi đang ăn như vậy, anh cũng lập tức cười: "Xem ra con giun trong bụng này còn là con mèo nhỏ tham ăn đấy."
"Đúng vậy, bởi vì con, em đã tăng lên vài cân rồi." Gần đây Vạn Tố Y cố ý tránh không quan tâm tới cân nặng, nhưng mấy ngày hôm trước cô len lén cân một lần, không ngờ tốc độ tăng cân quá dọa người.
Mạnh Kiều Dịch vuốt ve cánh tay của Vạn Tố Y và an ủi cô: "Nhưng trông em vẫn rất gầy."
"Em biết anh đang an ủi em thôi. Chuyện này không có ích lợi gì cho em cả." Vạn Tố Y cắn một miếng bánh hạt dẻ. Cô đặc biệt dũng cảm đối mặt với chuyện bị béo này, cũng không định thực hiện kế hoạch giảm cân gì: "Tạm thời cứ mập như vậy đã, đợi đến khi em sinh con xong lại nói sau."
Tất cả mọi chuyện, cô đều nghe theo bác sĩ và Dương Thục Nghi, dù sao bọn họ cũng có quyền uy nhất.
Mạnh Kiều Dịch đặc biệt khen ngợi tác phong của Vạn Tố Y vào giờ phút này: "Có chút ngầu nha, bà Mạnh."
"Chỉ có một chút thôi sao?" Vạn Tố Y còn đang nhai thức ăn trong miệng, nhưng lại nhìn Mạnh Kiều Dịch và làm một động tác chống cằm hỏi.
Vạn Tố Y giả ngầu như vậy cũng cảm thấy không giống mình. Trước đây, sao cô có thể làm hành động như vậy chứ? Cho nên, đều tại đứa trẻ trong bụng giở trò quỷ thôi. Đúng, chắc chắn là như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...