Hôm nay Nguyễn Ca trang điểm rất cẩn thận. Cô ấy chưa từng nghĩ qua Dư Thiệu Lâm sẽ tới đây, nhưng trang điểm đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều. Tối thiểu, bất kể cô ấy nói gì hay làm gì, gương mặt thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp.
"Không, giữa chúng tôi không tồn tại chuyện làm qua. Chẳng qua công ty một người bạn của chúng tôi khai mạc nên cùng tới giúp bạn tuyên truyền mà thôi."
Trước khi xuất hiện ở buổi lễ này, Nguyễn Ca biết Dư Thiệu Lâm cũng sẽ ở đây. Bởi vậy, cô ấy đã chuẩn bị tốt tâm lý. Cho dù lúc này cô ấy đứng ở chỗ này có hơi hoảng hốt nhưng cũng cố gắng che giấu, không thể hiện ra ngoài.
Dư Thiệu Lâm càng như vậy. Từ trước đến nay hắn không sợ những trường hợp như vậy, bởi vì từ trước đến nay những phóng viên này đều sẽ không gây khó dễ cho hắn. Nếu gây khó dễ cho hắn thì chẳng khác nào làm khó dễ những người hâm mộ của hắn. Những phóng viên này đều không muốn bị người hâm mộ của hắn kéo lên mạng gây phiền phức đâu.
So với Dư Thiệu Lâm, Nguyễn Ca lại dễ giải quyết hơn nhiều. Đám người hâm mộ của cô đã không còn nhiều như lúc đầu, lại thêm gần đây có quá nhiều tin tức tiêu cực, cho dù có người hâm mộ muốn bảo vệ cô ấy, chỉ sợ cũng không bảo vệ nổi.
Vấn đề này rõ ràng là phóng viên vứt cho cô ấy và Dư Thiệu Lâm, cô ấy đã trả lời, người không trả lời chính là Dư Thiệu Lâm. Nhưng phóng viên trái lại chỉ nắm lấy cô ấy không buông.
"Vậy cô Nguyễn, cô có muốn giải thích về chuyện lúc trước không? Vừa lúc lần này Dư tiên sinh cũng đang ở đây. Nếu có gì thiếu, chúng tôi tin tưởng anh Dư sẽ bổ sung." Phóng viên liếc nhìn về phía Dư Thiệu Lâm, sau đó hỏi Nguyễn Ca với vẻ lấy lòng.
Nguyễn Ca vẫn có thể nhìn ra được, những người này muốn lấy lòng Dư Thiệu Lâm mà làm khó dễ cho mình.
"Tôi đã sớm nói qua, việc này đều là chuyện riêng của tôi, tôi không nhất thiết phải giải thích với bất kỳ người nào." Nguyễn Ca thật sự rất phiền khi mình tham dự vào hoạt động nào, mọi người cũng sẽ hỏi cô một vài vấn đề mà cô căn bản không muốn trả lời này.
"Nhưng nếu cứ không giải thích thì người khác sẽ cho rằng cô chột dạ, lẽ nào cô không lo lắng sao?"
"Tôi không chột dạ, bản thân tôi hiểu rõ điểm này là được rồi."
Thái độ của Nguyễn Ca rất cứng rắn phản bác lại câu hỏi của phóng viên kia.
Khi cô ấy quay đầu lại đã thấy Dư Thiệu Lâm cười tươi giống như đang xem kịch vui.
Dư Thiệu Lâm bây giờ thật khiến cho người ta thấy chán ghét.
"Nhưng..."
Phóng viên muốn ném tiếp vấn đề về phía Nguyễn Ca, nhưng còn chưa nói hết lời, Vạn Tố Y đã liếc nhìn về phía Triệu Địch. Triệu Địch lập tức hiểu rõ cô có ý gì, bèn dẫn theo bảo vệ đi qua chặn lại: "Xin lỗi, hôm nay là buổi lễ khai mạc của công ty chúng tôi, vẫn hi vọng mọi người ở đây không nên hỏi quá nhiều vấn đề có liên quan tới sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ, xin cảm ơn."
"Cô Nguyễn, cô không trả lời một chút sao?"
"Cô Nguyễn..."
Đám phóng viên giải trí nhanh chóng bị bảo vệ đẩy đến một khu vực an toàn, sau đó buổi lễ cắt băng mới xem như được tiến hành bình thường.
Nguyễn Ca có chút xuất thần. Cô ấy không biết vì sao những người này thích làm khó mình như vậy?
Ở trong cuộc hôn nhân giữa cô và Dư Thiệu Lâm vẫn luôn là cô ấy bỏ ra nhiều hơn, cũng là cô ấy luôn bảo vệ cuộc hôn nhân này. Ngược lại, mấy năm qua Dư Thiệu Lâm không ngừng có những tin tức không chung thủy, nhưng từ trước đến nay cô ấy đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Vậy mà sau khi ly hôn, Dư Thiệu Lâm còn cảm thấy cô ấy nợ hắn. Thật quá buồn cười.
Bên tai Nguyễn Ca bỗng nhiên vang lên tiếng pháo, theo bản năng cô run lên. Sau đó, cây kéo trong tay tất cả mọi người đều bị dải lụa đỏ kéo chặt. Nguyễn Ca hốt hoảng cắt xuống. Sau đó, bản thân cô ấy cũng không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
"Để tôi xem thử!"
Vừa nghe cô ấy kêu lên, Dư Thiệu Lâm đã vòng qua người đứng giữa hai người và xuất hiện ở bên cạnh cô ấy, cầm tay của cô ấy rồi nhíu chặt chân mày, đầy vẻ lo lắng.
Cái kéo trong tay Nguyễn Ca đã cắt vào ngón trỏ, máu tươi không ngừng ra.
Dư Thiệu Lâm cầm tay của cô ấy và lập tức cúi đầu mút máu từ đầu ngón tay.
Bờ môi của hắn nóng ấm ngậm lấy ngón tay làm Nguyễn Ca rất muốn rút tay lại. Hành động này bỗng nhiên gợi lại ký ức trước đây rất lâu của mình.
Khi đó, bọn họ vừa cưới.
Dư Thiệu Lâm không cẩn thận cắt phải tay, Nguyễn Ca cũng giúp hắn xử lý như vậy. Khi đó, cô ấy không phủ nhận mình có phần muốn dụ dỗ hắn. Nhưng lúc này, cảm nhận nhiệt độ của Dư Thiệu Lâm, cô ấy tự nhiên thấy hoảng hốt, thất thần.
Cô ấy nói qua, những điều nên quên thì cô sẽ quên, cũng không nhớ nổi những gì Dư Thiệu Lâm đã nói, nhưng vì sao bây giờ một chút ký ức vừa bị chạm vào lại khiến cô ấy nhớ tới tất cả...
Đối với rất nhiều phóng viên phía dưới đài, cảnh tượng như vậy rất có giá trị. Bọn họ gần như đều giơ cameras hướng về phía trên mặt Nguyễn Ca, ánh sáng chiếu lên mặt làm cho cô ấy bỗng nhiên tỉnh lại, rút tay mình khỏi tay của Dư Thiệu Lâm: "Tôi không sao."
"Tiểu Ca, tôi đi với cô xuống dưới trước." Lúc này Vạn Tố Y xuất hiện ở bên cạnh Nguyễn Ca và nói.
Không thể nghi ngờ, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi đây.
Nguyễn Ca vốn có rất nhiều lời muốn nói với phóng viên, nhưng bởi vì một hành động của Dư Thiệu Lâm nên bây giờ tất cả đều rối loạn, cô cũng không muốn nói gì nữa, chỉ muốn mau chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Dư Thiệu Lâm đứng ở trên đài cũng không nói gì, chỉ giơ tay lên chạm vào vết máu của cô còn rơi bên môi mình.
Hắn cũng bất ngờ mình sẽ có hành động như vậy. Mọi người đều nói bản năng của con người là không lừa được người, chắc là như vậy. Hắn ngoài mặt lừa gạt mình, nhưng cũng không lừa gạt được tiềm thức của mình.
Trên đài, tất cả khách quý cũng không biết lúc này có tình huống gì, nhìn Dư Thiệu Lâm với vẻ mặt khó hiểu, nhưng không ai nói gì.
Vạn Tố Y lo lắng Nguyễn Ca sẽ xảy ra chuyện gì ở trong hội trường, nên vẫn lập tức gọi điện thoại cho Nhạc Nhất Nhạc.
Trong lúc đợi Nhạc Nhất Nhạc, Vạn Tố Y dán băng dán lên vết thương trên tay của Nguyễn Ca và nói: "Đợi lát nữa tôi bảo Nhất Nhạc đưa cô đi bệnh viện."
"Không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi." Nguyễn Ca biết rất rõ tình trạng của mình.
"Như vậy làm sao có thể không sao chứ?" Vạn Tố Y hơi lớn tiếng với Nguyễn Ca.
"Xin lỗi." Vạn Tố Y chú ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt Nguyễn Ca thì hít sâu một hơi, áy náy nói: "Tôi sẽ bảo Nhất Nhạc đi cùng cô."
Nguyễn Ca không thích hợp ở lại đây nữa. Nếu như lát nữa Dư Thiệu Lâm lại cố ý gây chuyện cho cô ấy, cô ấy căn bản sẽ không thể xử lý được.
Nhạc Nhất Nhạc nhận được điện thoại của Vạn Tố Y thì chạy tới, cô ấy chưa kịp thay đồng phục trên người đã vội lái xe tới đón Nguyễn Ca, khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều có chút sợ hãi.
Nhạc Nhất Nhạc dẫn theo Nguyễn Ca rời đi. Khí thế trên người Nhạc Nhất Nhạc làm rất nhiều phóng viên ở phía sau nhìn thấy cũng không dám tiến tới gần.
"Cô có ổn không?" Nhạc Nhất Nhạc đưa Nguyễn Ca lên trên xe, không nhịn được quan tâm hỏi.
Cho dù trên mặt Nguyễn Ca được trang điểm cẩn thận, nhưng lúc này đã trắng bệch, giống như từng trải qua chuyện gì đó.
"Tôi rất ổn." Nguyễn Ca nhìn Nhạc Nhất Nhạc và miễn cưỡng cười, cũng không muốn làm cô ấy quá lo lắng.
Nhạc Nhất Nhạc nhìn cũng biết Nguyễn Ca không ổn, nhưng biết cô ấy biết không muốn nhiều lời nên không hỏi nữa, trực tiếp đưa cô ấy tới bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...