Vạn Tố Y thất thần nghe hai người họ nói chuyện, rất nhanh, tiếng hai người họ nói chuyện trở nên ong ong qua tai cô, giọng nói càng ngày càng thân thuộc đó dần là giọng của bố mẹ cô, đang so sánh giữa cô và Thẩm Nghi San.
“Hai đứa con gái mà sao khác nhau vậy chứ?”
“Vạn Tố Y mà có thể ưu tú như chị nó thì quá tốt rồi.”
“Nghi San đúng là khiến tôi nở mày nở mặt mà, thật đúng là niềm tự hào cho nhà họ Thẩm chúng ta.”
“.........”
Hồi bé, trong mắt bố mẹ, cô không xuất sắc bằng Thẩm Nghi San. Trong những năm tháng đã qua đó, vì sự nổi trội của mình mà Thẩm Nghi San đã sống những ngày tháng rất tươi đẹp.
Vốn chỉ là bị ánh sáng lấp lánh của người khác làm lu mờ, Vạn tố Y không thể nào quên trải nghiệm của những năm tháng đó, nhưng vốn là một nhân vật chính luôn tỏa sáng và được mọi người nghênh đón, Thẩm Nghi San lại như đã quên sạch.
“Tố Y, Tố Y, em nói có phải không?” Lúc này Thẩm Nghi San đặt tay lên vai cô mà hỏi.
Vạn Tố Y mới bừng tỉnh, cô không biết Thẩm Nghi San đang nói gì, nhưng để chứng minh là tinh thần của cô vẫn đang trong cuộc nói chuyện này, cô vẫn gật đầu với Thẩm Nghi San: “vâng”
“Tố Y, thế là hồi bé cậu rất bình thường mà, bây giờ lại thành công như này thật không ngờ đấy nhỉ.” Không biết Nguyễn Ca đã nghe được chuyện gì về cô, mà nở nụ cười thật tươi rồi nói.
Vạn Tố Y ngại ngùng nở nụ cười, tiếc ghê, cô lại không để ý hồi nãy họ nói chuyện gì.
Nguyễn ca ăn cơm xong chuẩn bị đi về, Vạn Tố Y tiễn cô đi ra, Thẩm Nghi San cũng tiện đó mà đi theo.
Nhưng đến nửa đường, Nguyễn ca bỗng mở miệng: “Tố Y, đi cùng tớ đến nơi này.”
“Đi đâu?” Với đề nghị bất ngờ của Nguyễn Ca, Vạn tố Y có hơi hoang mang.
Nguyễn Ca nở nụ cười mà nói một cách thần bí: “cứ đi đi rồi biết, nơi này chỉ có tớ và cậu mwois đến được.’
Nguyễn Ca nói vậy, vạn tố Y bỗng òa ra, cô biết là Nguyễn ca định đưa cô đi đâu rồi.
Nguyễn ca nói như vậy chắc nơi định đến là chỗ Nhạc Nhất Nhạc, lúc trước có nghe Nguyễn Ca nói là tình hình của Nhạc Nhất Nhạc không được tốt lắm, Vạn Tố Y nên hỏi thăm chút, Vạn Tố Y cũng đã gọi điện cho Nhạc Nhất Nhạc vài lần nhưng không phát hiện ra có gì thất thường. Lúc này đây, Nguyễn ca bỗng mời cô cùng đi, cô tất nhiên là không từ chối.
Nguyễn ca đã nói là đưa Vạn Tố Y đến nơi chỉ hai người họ có thể đi, nên Thẩm Nghi San không dám mở miệng yêu cầu hai người họ cho đi cùng, chỉ có thể tiễn họ ra đến cổng rồi tự mình quay vào.
“Về sớm nhé Tố Y, chị đợi em về cùng ăn tối.” Thẩm Nghi San nói với giọng lưu luyến.
Vạn Tố Y quay đầu trả lời: “Em biết rồi, nếu em có về muộn quá thì chị tự ăn trước nhé.”
“Ừ” Thẩm Nghi San cười như không cười mà mà vẫy tay với cô.
Vạn Tố y cùng Nguyễn ca lên xe rồi rời đi, lúc xe rời khỏi Hải Viên, Nguyễn ca nhìn Thẩm Nghi San qua gương chiếu hậu mà nói: “bà chị này của cậu có vẻ lợi hại đấy.”
Vạn Tố Y tựa đầu ra sau ghế, ngồi một cách thoải mái nhất. Cô không hề để ý câu nói cảu Nguyễn ca, cứ tưởng cô ấy chỉ nói về nghĩa đen: “ừ, chị ấy từ bé đã rất giỏi, luôn là niềm tự hào của bố mẹ.”
“Cậu nghĩ ý tớ là khen chị ấy giỏi thật sao?” Nguyễn ca nhìn Vạn Tố Y mà hỏi vặn lại, cùng lúc đó lại nở nục cười: “ý tớ là chị ta rất biết toán tính, mà cũng giỏi diễn kịch nữa.”
Nguyễn ca nói vậy, Vạn Tố Y liền quay sang lộ vẻ hoài nghi: “hả?”
“Tớ là diễn viên, có cách diễn nào mà qua được mắt tớ chứ?” Nguyễn ca cười nhạt, nét cười có đôi chút tự tin.
Nguyễn Ca không những diễn rất tốt, thậm chí còn có thể phán đoán được người khác diễn đạt hay không. Sự giả tạo của Thẩm Nghi San..... Nguyễn ca không mấy xem trọng, thậm chí là có chút thô thiển.
Vạn Tố Y bật cười: “đừng có nói bậy, chuyện như này cũng lôi ra nói đùa được sao.”
“Ai đang đùa giỡn với cậu chứ? Tớ nói thật,” Nguyễn Ca không ngừng nhấn mạnh với Vạn Tố Y: “chính là chị gái Thẩm Nghi San của cậu đó, có ta nói chuyện với tớ lâu như vậy, cái khác tớ không thấy đâu cả, chỉ nghe ra cô ta đang cố tình hạ nhục cậu thôi. Dù là ngoài mặt nói nào là tình chị em chúng tôi tốt đến mức nào, chúng tôi từ bé đã rất ưu tú, nhưng vòng đi vòng lại đều là có ý nói cậu không bằng cô ta, cậu có được như ngày hôm nay đều là nhờ may mắn.”
“Chị ấy sẽ không nói tớ như vậy đâu, chắc chắn là cậu hiểu nhầm rồi.” Vạn Tố Y nói vậy, có thể là Nguyễn Ca không hề hiểu nhầm ý của chị gái cô, nhưng cô không muốn nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Thẩm Nghi San từ bé đã không coi cô ra gì, nên cô không muốn chị ta tiếp tục khinh thường cô như vậy.
“Thật mà, caí gì mà tớ hiểu sai chứ, lúc cô ta nói cậu cứ ngây người ra đấy có nghe thấy đâu.” Nguyễn Ca một mực nhấn mạnh: “bà chị đấy của cậu mà dám khoe là từ bé đã ưu tú sao. Cô ta kể với tớ là có vài lần cậu thi không đạt kết quả cao, về nhà bị bố mẹ trách mắng liền đẩy hết trách nhiệm lên người chị ta, nên chị em cậu cũng vì chuyện này mà chiến tranh lạnh vài hôm. Nhưng rồi sau đó cô ta vẫn là người quay ra dỗ dành cậu,bao dung tha thứ cho cậu.”
Nguyễn Ca kể lại với Vạn Tố Y một cách rất mạch lạc, Vạn Tố Y vẫn mỉm cười, không có ý định giải thích.
Những chuyện như này, chưa bao giờ xuất hiện giữa Vạn Tố Y và Thẩm Nghi San. Từ bé, toàn là chị ta làm mặt lạnh với cô, từ hồi nào chuyển lại thành cô là người có thái độ đó vậy.
Nhưng Thẩm Nghi San đã muốn nói vậy, thì cứ để cho chị ta nói đi, cô có thể chấp nhận.
“Cậu đừng có cho rằng đây là chuyện nhỏ nha, tớ ghét nhất là loại người hạ thấp người khác để tôn vinh bản thân. Cậu phải nhớ cho kỹ mấy lời này biết chứ.” Nguyễn Ca rất nghiêm túc mà dặn dò Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y có chút bừng tỉnh mà hỏi lại Nguyễn Ca: “tớ nhớ kỹ những thứ này để làm gì chứ?”
Đâu có phải nhớ kỹ rồi đi phản bác lại Thẩm Nghi San đâu, nhớ kỹ những lời như thế này càng làm cho bản thân không mấy vui vẻ, Vạn Tố Y không muốn vậy.
“Cậu phải nhớ kỹ để còn luôn nhắc nhở bản thân, sau này ít tiếp xúc với bà chị này thôi, đừng thổ lộ lòng mình với chị ta nữa.” Nguyễn Ca nói với vẻ rất nghiêm túc: “Cậu chớ có coi nhẹ lời tớ nói, có nhiều khi bạn thân còn tốt hơn chị em ruột, ví như tớ đây, những gì cậu giãi bày với tớ thì đừng bao giờ giãi bày với chị cậu.”
Vạn Tố Y nhìn Nguyễn ca nói những lời này, thấy hình như Nguyễn Ca không phải là lo lắng cho cô mà là đang ghen. Cô ấy sợ Vạn Tố Y sẽ vì có Thẩm Nghi San rồi mà không cần cô ấy nữa.
“Nhớ kỹ chưa hả?” Nguyễn Ca không thấy Vạn Tố Y trả lời liền hỏi lại.
Vạn Tố Y mỉm cười nói: “cậu bây giờ y như người vợ đang ghen chồng đấy.”
“Haha, vậy cậu nuôi tớ đi, hai chúng ta phải phân rõ vai nam nữ, tớ sẽ là người vào vai nam.” Nguyễn Ca chỉ về phía mình mà nói.
Nói xong, Nguyễn Ca thấy có gì đó sai sai, nhưng không kịp phản ứng lại nữa.
Vạn Tố Y nghe vậy không nhịn được nữa mà cười, cô lần đầu tiên thấy có người tự miêu tả bản thân như vậy.
Còn nữa, Nguyễn Ca đúng là rất giỏi chuyển chủ đề nói chuyện, vừa rồi Vạn Tố Y mới chỉ nói vậy, Nguyễn ca cũng không nói tiếp chuyện này nữa. Khi đến nhà Nhạc Nhất Nhạc lại càng quên sạch không nhớ gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...