Nhìn theo bóng dáng Lý Nhược Hàm tức giận thở hổn hển ra khỏi cửa công ty mình, Vạn Tố Y liếc nhìn về phía Nguyễn Ca. Cô ấy cũng không tự chủ được liếc nhìn về phía cô, sau đó hai người cùng cười.
"Đây là kẻ thứ ba cực phẩm trong truyền thuyết sao?" Nguyễn Ca chỉ về phía Lý Nhược Hàm vừa rời đi, mở miệng nói ra lời rất dễ nghe.
Lời Nguyễn Ca nói làm cho Vạn Tố Y thấy buồn cười, nhìn cô ấy oán trách: "Cô đã diễn nhiều bộ phim như vậy, sao hình dung về người khác cũng chỉ có mấy từ nghèo nàn thế?"
"Vậy tôi phải hình dung cô ta thế nào? Người thứ ba thế hệ mới à? Hoặc vua của những kẻ thứ ba?" Nguyễn Ca hỏi Vạn Tố Y với vẻ mặt rất nghiêm túc, căn bản không giống như đang nói đùa.
Nhưng cũng bởi vì vẻ mặt của Nguyễn Ca quá mức nghiêm túc, làm cho Vạn Tố Y vẫn cười ra tiếng: "Thua cô rồi."
"Đừng nha, bây giờ tôi sợ nhất là người khác nói thua tôi, tôi thắng." Nguyễn Ca nghe được Vạn Tố Y nói vậy thì ôm đầu mình than thở.
Vạn Tố Y liếc mắt nhìn Nguyễn Ca, giống như đang hỏi thăm cô ấy đã gặp phải chuyện gì.
"Dư Thiệu Lâm thật sự là người đàn ông phóng đãng nhất mà tôi đã từng gặp, hoàn toàn không sai chút nào." Nguyễn Ca chỉ tay vào Vạn Tố Y và rất nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vạn Tố Y tránh tay của Nguyễn Ca, trong ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ: "Sao vậy?"
Nguyễn Ca nhìn Vạn Tố Y có phần ám chỉ, sau đó thở dài: "Gần đây danh tiếng của tôi đã tệ tới mức không thể tệ hơn được nữa. Rất nhiều người đều đang nói tôi gặp một lần đả kích lớn nhất trong cuộc đời của người nghệ sĩ, có thể vượt qua thì sẽ tiếp tục huy hoàng, không vượt qua được thì cả đời sẽ sống trong sự ảm đạm."
"Điều đó có liên quan gì tới Dư Thiệu Lâm chứ?" Vạn Tố Y nghe Nguyễn Ca nói vậy lại hỏi.
Nguyễn Ca kể rõ mọi chuyện cho Vạn Tố Y nghe, trong giọng nói đầy tức giận phẫn và bất lực: "Từ sau khi tin tức tôi và tên Dư Thiệu Lâm lên mạng, tôi đã từ chối rất nhiều hoạt động."
Nguyễn Ca thật sự đã chịu đủ cuộc sống như thế, cô ấy chỉ cần vừa tham dự vào hoạt động, trong các nữ minh tinh xuất hiện cùng, cứ ba người sẽ có hai người tới "cảnh cáo" cô ấy vài câu.
Lí do cảnh cáo gần như đều giống nhau, đó là trong giọng điệu không cam lòng. Những người phụ nữ kia nói tới nói lui, đơn giản chính là: "Tôi thua, nhưng tôi thấy Dư Thiệu Lâm lựa chọn như vậy thật không đáng."
Bằng không chính là: "Cô thắng, nhưng có tác dụng gì chứ? Cô vẫn không có được Dư Thiệu Lâm."
“Vì sao Dư Thiệu Lâm coi trọng cô? Anh ấy cũng chỉ có thể coi trọng danh tiếng của cô mà thôi. Trừ điểm này là cô thắng tôi, tôi có gì thua cô chứ?"
"..."
Những người phụ nữ này đều thích Dư Thiệu Lâm sao? Nếu như đổi lại thành nửa năm trước Nguyễn Ca còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ cô thật sự không có cách nào giải thích được.
Bây giờ Dư Thiệu Lâm ở trong mắt cô chỉ là một người đàn ông tự cao tự đại lại đê tiện máu lạnh. Nếu không phải bởi vì hắn, Nguyễn Ca sẽ không dính phải nhiều chuyện xấu như vậy.
Nguyễn Ca nói rõ ràng nguyên nhân mọi chuyện với Vạn Tố Y kỹ nhưng không muốn lại nhắc tới Dư Thiệu Lâm.
Vạn Tố Y gật đầu, xem như đồng ý không nhắc tới chuyện của Dư Thiệu Lâm, nhưng cô muốn hỏi cô ấy về chuyện khác: "Gần đây có quá nhiều tin tức về cô. Bên ngoài đánh giá cô không tốt như lúc đầu. Vậy công việc của cô bây giờ thì sao? Vẫn thuận lợi chứ?"
"Người ở bên ngoài nhìn vào thì thuận lợi, nhưng công việc rõ ràng ít hơn trước rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều lựa chọn, những chuyện này cũng không sao. tôi là loại người chỉ cần có công việc sẽ nghiêm túc làm. Nhưng công việc không phải là chuyện khiến tôi đau đầu nhất, mà là chuyện phải chịu sự uy hiếp của những người phụ nữ kỳ lạ kia." Nguyễn Ca lắc đầu, bây giờ nhớ tới cô vẫn còn thấy tức giận và bất lực.
Nếu như cô ấy và Dư Thiệu Lâm thật sự có mối quan hệ sâu sắc như vậy, cô nhận lấy những lời này của đám phụ nữ kia thì không có gì để nói cả. Nhưng rõ ràng chẳng có gì mới càng làm cô ấy thấy uất ức.
Dựa theo tính tình của cô ấy, chắc chắn sẽ trực tiếp đáp trả, không chút khách sáo. Nhưng những người phụ nữ này rất tệ, bọn họ không sợ bị hỏi, chỉ hận không thể có chút tin tức để người ta quan tâm. Nhưng Nguyễn Ca không làm được. Bây giờ cô đang là nhân vật bị điều tiếng, chỉ cần xảy ra một chút tin tức tiêu cực nào cũng sẽ không có lợi cho cô.
"Vậy làm sao bây giờ?" Vạn Tố Y nghe Nguyễn Ca nói, cảm thấy tình hình này thật sự khó giải quyết.
Nguyễn Ca bất lực lắc đầu, chuyện như vậy, cô ấy cũng không có cách nào giải quyết: "Chỉ cần không vượt quá giới hạn chịu đựng, tôi tạm thời có thể chấp nhận."
Nói cách khác, bây giờ Nguyễn Ca vẫn phải chịu đựng.
"Chuyện này đúng là khổ cho cô rồi." Vạn Tố Y biết rất rõ Nguyễn Ca là người thế nào, bảo cô ấy chịu đựng những chuyện này, không thể nghi ngờ chính là mấy tháng không ra khỏi cửa.
"Cũng vì mình, vì chuyện của mình nến không dám nói là khổ." Nguyễn Ca cười hì hì nói, dùng những lời này để thử làm cho Vạn Tố Y bớt lo lắng.
Cô ấy sợ chuyện của mình sẽ mang tới gánh nặng cho Vạn Tố Y. Cô ấy nhìn quanh công ty này một vòng, mở miệng nói sang chuyện khác: "Công ty này của cô quả thật cũng không tệ, từ bố cục thì quả thật rất tốt."
"Cô còn biết chuyện này à?" Vạn Tố Y thấy ánh mắt Nguyễn Ca nghiêm túc thì đi tới trước mặt cô ấy và tò mò hỏi.
Lúc này, Triệu Địch đưa hai cốc nước tới cho hai người.
"Cảm ơn." Nguyễn Ca nhìn Triệu Địch khẽ cười. Cô ấy vẫn luôn cư xử không tệ với những người không thù ghét mình.
Nghe Vạn Tố Y nói vậy, Nguyễn Ca cẩn thận nhìn lướt qua công ty một vòng, sau đó còn nói thêm: "Tôi cũng không hiểu phong thuỷ lắm. Tôi chỉ nói là vị trí địa lý không tệ, không cảm thấy nặng nề."
"Vậy là đủ rồi." Vạn Tố Y cũng không trông mong Nguyễn Ca có thể nói ra những kiến thức không phải chuyên môn của cô ấy.
Nguyễn Ca uống một ngụm nước, đợi đến khi đặt cốc xuống, cô ấy thương lượng với Vạn Tố Y: "Có công ty này của cô, tôi thật ra cũng yên tâm hơn rất nhiều."
"Cô có gì mà yên tâm chứ? Giống như tôi vẫn luôn làm cho cô lo lắng vậy." Vạn Tố Y cười khẽ, cũng uống một hớp trà.
"Nói như vậy, sau này tôi thất nghiệp không phải còn có chỗ đi sao? Tôi có thể tới chỗ cô làm việc mà. Chắc cô sẽ không ghét bỏ tôi đến mức ngay cả công việc bưng trà đưa nước cũng không cho tôi làm chứ?" Nguyễn Ca nói nửa đùa nửa thật. Vạn Tố Y cũng không biết được là cuối cùng cô ấy đang nói đùa hay nói thật nữa.
Vạn Tố Y lắc đầu: "Để cô làm nhân viên đưa trà rót nước thì tôi có thể yên tâm rồi."
Nói xong câu đó, vẻ mặt Vạn Tố Y tự nhiên trở nên nghiêm túc: "Nhưng nói thật, cô cũng không cần ghét bỏ tôi. Nếu như, tôi nói là nếu như... có một ngày cô thật sự không thể tiếp tục làm việc trong làng giải trí, công ty tôi vĩnh viễn sẽ có một nửa là của cô. Số tiền cô đưa tôi trước đó xem như là nhập cổ phần."
Sau khi biết Vạn Tố Y mang thai, Nguyễn Ca đã đưa cho cô mấy chục ngàn, nói không biết mua gì nên quyết định cho tiền mặt. Cô vốn định trả lại, nhưng cô ấy nói quá hùng hồn, bảo cô trả lại thì cô ấy sẽ tức giận. Bởi vậy, cô mới đành miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng cô sẽ lấy một cách khác để trả lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...