Nguyễn Ca đã chủ động chảo hỏi, Mạnh Kỳ Nhu cũng nhiệt tình mà bắt tay Nguyễn Ca: “xin chào, cảm ơn vì đã luôn quan tâm đến Tố Y.”
“Lẽ đương nhiên ạ, dù sao thì em và Vạn Tố Y cũng là bạn tốt, em cũng rất thích chơi với Tố Y.” Nguyễn Ca cảm giác như đang nói chuyện với phụ huynh của Vạn Tố Y, sắc mặt có chút ngại ngùng; dùng ánh mắt kỳ quái mà liếc Vạn Tố Y.
Ba người họ nhìn có vẻ có chuyện để nói, nhưng Mạnh Kỳ Nhu và Nguyễn Ca cũng vừa mới quen, nên họ nói chuyện cũng không mấy tự nhiên.
Mạnh Kỳ Nhu mới vừa chào hỏi đã nhanh chóng cáo từ: “vậy hai người nói chuyện nha, bên tiết mục đang đợi chị.”
“Vâng.” Vạn Tố Y gật đầu, tiễn cô ra tận cửa phòng trang điểm hậu trường mà vẫy tay: “Tối gặp nha chị.”
Mạnh Kỳ Nhu gật đầu rồi rời khỏi; Nguyễn Ca nhìn theo Mạnh Kỳ Nhu, nói với Vạn Tố Y: “không ngờ cậu và chị của Mạnh Kiều Dịch cũng hoà hợp phết.”
“Người nhà họ Mạnh đều rất tốt.” Vạn Tố Y đang nói lời thật lòng, ít nhất thì họ cũng thật sự coi cô như người nhà.
Nguyễn Ca nán lại là vì tò mò vết hằn trên cổ Vạn Tố Y, nhưng cô bỗng quên mất; mà chủ động nói: “hôm qua Dư Thiệu Lâm gọi điện cho tớ.”
“Anh ta lại nói gì rồi?” Ngón tay Vạn Tố Y đang gỡ hoa tai liền ngừng lại.
Vạn Tố Y biết, Dư Thiệu Lâm sẽ không chịu để yên. Theo tính cách của anh ta thì chắc chắn sẽ đeo bám Nguyễn Ca một thời gian.
Vạn Tố Y không quá lo lắng cho Nguyễn Ca, thái độ của Nguyễn Ca đã rất chắc chắn rồi, Vạn Tố Y không cần phải lo cô sẽ đổi ý.
“Anh ta còn nói gì được chứ, tớ chưa từng nghe thấy điều gì tốt đẹp tốt ra từ miệng anh ta.” Ánh mắt Nguyễn Ca phảng phất buồn, nở nụ cười tự trào phúng: “có nhiều lúc tớ thật sự rất ngưỡng mộ cậu, dù có một đoạn hôn nhân không mấy vui vẻ, nhưng bây giờ cậu sống rất tốt đấy thôi? Có Mạnh tiên sinh vô điều kiện mà nâng cậu nhưng nâng trứng.”
“Có khả năng... cũng không phải là vô điều kiện.” Vạn Tố Y chầm chậm tẩy trang, cô quay sang nhìn Nguyễn Ca: “tớ có một chuyện muốn hỏi ý kiến cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Nguyễn Ca nghiêng người lại, hiếu kỳ hỏi.
Vạn Tố Y mở miệng, vốn định nói gì đó, nhưng lời nói ra khỏi họng rồi lại bị cô ngưng lại: “ mà thôi, để khi khác, có cơ hội đã nha.”
Cô và Nguyễn Ca luôn có thói quen chủ động thổ lộ chia sẻ với đối phương, nên người còn lại không cần hỏi gì hết; lúc này đây Nguyễn Ca cũng không hỏi thêm gì nữa mà nói với Vạn Tố Y: “nếu như cậu đang hoài nghi điều mà cậu vốn rất tin tưởng, thì cậu nên nghĩ cho thật kỹ xem có nên nói ra không.”
Có nhiều chuyện đúng là như vậy, cho dù có hoài nghi, nhưng nếu không nói ra thì vẫn chưa kết thành không tin tưởng, một khi đã nói ra là đích thị không tin tưởng.
Vạn Tố Y nhìn Nguyễn Ca với ánh mắt như muốn nói, cảm ơn Nguyễn Ca vì đã không truy hỏi cô.
Vạn Tố Y nhiều lúc cảm thấy ghét điểm này của chính mình, rõ ràng đã hạ quyết tâm sẽ luôn tin tưởng điều mình đang tin tưởng, nhưng cứ nghĩ đến lời mà Thạch Lai nói, cô lại bắt đầu do dự.
Nguyễn Ca biết Vạn Tố Y hôm nay tâm tình không tốt, nên không tiếp tục nói chuyện này nữa, cô cùng Vạn Tố Y nói chuyện một lúc rồi đi về.
Buổi chiều, Mạnh Kỳ Nhu xong việc từ sớm, Vạn Tố Y và Mạnh Kỳ Nhu liền qua nhà hàng ngồi đợi Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kỳ Nhu rất hài lòng với không gian nhà hàng mà Mạnh Kiều Dịch đặt bữa tối: “không gian nhà hàng này rất ổn, cũng yên tĩnh nữa. Trước đây chị nghe Thiệu Phong nói là món ăn của họ rất nổi tiếng, chị cũng nhiều lần muốn đến thưởng thức nhưng không đặt được chỗ.”
Cô va Thiệu Phong đều rất bận, bình thường mà muốn ăn gì đó thì gần đến giờ ăn mới quyết định nên chắc chắn là không đặt được chỗ rồi.
“Đồ ăn của nhà hàng này đúng là rất ngon.” Vạn Tố Y từng cùng Mạnh Kiều Dịch đến đây ăn, nên câu bình luận như này cô cũng là người có quyền nói.
Mạnh Kỳ Nhu cười mỉm: “người ta nói vợ chồng lâu năm sẽ càng ngày càng giống, chị thấy em với Kiều Dịch đúng là bắt đầu có chút giống nhau rồi.”
“Cố không ạ?” Vạn Tố Y hoài nghi, cô đâu nào dám nhận mình tài giỏi giống Mạnh Kiều Dịch.
“Ừ. Bây giờ mà cùng em nói chuyện là sẽ cảm nhận được bóng dáng của Mạnh Kiều Dịch.” Mạnh Kỳ Nhu gật đầu xác nhận; cô kề sát Vạn Tố Y, giọng nói như đang suy ngẫm: “Lần đầu gặp em thấy em và Kiều Dịch như là người ở hai thế giới khác nhau, không có gì tương đồng.”
Vạn Tố Y nghe Mạnh Kỳ Nhu nói vậy liền cười lớn, trước đây Mạnh Kỳ Nhu không hề có cảm tình tốt với cô, sao cô có thể không biết chứ.
Lúc đấy, Mạnh Kỳ Nhu vẻ bề ngoài đối xử rất khách khí với Vạn Tố Y nhưng rõ ràng là chỉ coi cô như khách đến nhà, dù không biểu hiện ra là ghét Vạn Tố Y nhưng cũng không hề gần gũi.
Nói về Mạnh Kỳ Nhu bắt đầu từ khi nào mà thay đổi cách nhìn về cô thì cô cũng không biết nữa; trong trí nhớ mơ hồ của cô, hình như là sau lễ đính hôn của cô và Mạnh Kiều Dịch, nhưng lại thấy hình như là sau khi biết chuyện Vạn Tố Y đã từng kết hôn một lần.
“Thực ra trước đây không phải là chị không chấp nhận em, mà là chị sợ Kiều Dịch không chấp nhận em; nên mới tìm không ra lí do để thân mật hơn.” Mạnh Kỳ Nhu vẻ mặt hối lỗi mà nói với Vạn Tố Y.
“Em biết chuyện Kiều Dịch bị ốm, vậy em biết.... tại sao Kiều Dịch lại bỗng nhiên muốn cưới em không?” Mạnh Kỳ Nhu bỗng dè dặt hơn khi nói chuyện với Vạn Tố Y, như sợ là nói ra điều gì không nên nói.
Vạn Tố Y đang khuấy cốc cà phê bỗng ngưng lại; đây là câu hỏi mà cô luôn muốn biết đáp án nhưng không dám mở lời hỏi Thạch Lai.
Lúc này, Vạn Tố Y biết chie cần biểu hiện của cô có hơi chút vồ vập thôi là Mạnh Kỳ Nhu sẽ không nói gì với cô nữa.
Vạn Tố Y đã có kinh nghiệm từ lần trước đây; cô liền giữ lại bình tĩnh, nở một nụ cười trên gương mặt: “ em biết, là bởi vì em là.... người phụ nữ duy nhất Kiểu Dịch không cảm thấy phản cảm; nên anh ấy muốn thử xem có thể gần gũi với phụ nữ hay không; thử xem có thể.... khắc phục chuyện không thể gần gũi với phụ nữ hay không.”
“Hoá ra em đều biết rồi à, làm chị cứ lo cơ.” Mạnh Kỳ Nhu vốn lo lắng, thấy Vạn Tố Y nói vậy cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Tố Y nhận được sự xác nhận từ Mạnh Kỳ Nhu, bàn tay đang cầm cốc cà phê liền giữ chặt hơn. Hoá ra bản thân Vạn Tố Y vốn đã biết rõ cô đang lo lắng điều gì, chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.
Bây giờ đây, tất cả những gì cô hoài nghi đều được cô dùng để thăm dò sự thật mà nói ra. Nhưng kết quả lại là... câu thăm dò chính là sự thật.
“Trước đây bố mẹ từng định tổ chức một chương trình cho Kiều Dịch chọn đối tượng đây; lúc đó Kiều Dịch nói với chị cậu ấy đã có đối tượng muốn thử kết hôn, chị hỏi là ai thì cậu ấy nói không biết, chạm mặt ở dưới toà nhà của công ty, đối với cô ấy không hề phản cảm. Chị có hỏi tuổi tác và nghề nghiệp Kiều Dịch đều nói không biết. Cứ thế rồi cậu ấy đưa em về ra mắt, nói là muốn kết hôn với em. Chị vốn không đồng ý, vì sợ cậu ấy bị tổn thương. Kiểu Dịch đúng là rất thông minh nhưng chưa hề có kinh nghiệm gì về chuyện yêu đương.” Mạnh Kỳ Nhu biết là Vạn Tố Y đã biết hết tất cả liền nói với cô, không chút câu nệ gì nữa: “ngoài trừ bố mẹ la cậu ấy không cho biết ra; thì gần như mọi người ai cũng biết; Kiều Dịch kết hôn là có thời hạn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...