Nếu như dựa theo lí do của Mạnh Kiều Dịch, cho dù anh chuyển tất cả số tiền kia cho Vạn Tố Y, anh cũng không mất, bởi vì đó là cho cô.
Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y vẫn đang suy nghĩ, anh cười càng tươi hơn: "Em còn không nghĩ ra à?"
"Ông chủ Mạnh, anh cố ý lừa em." Vạn Tố Y nhìn như cũng không giống như sẽ bị lừa: "Em nói không phải là có mất số tiền này hay không, mà là thái độ tiêu tiền của ngài Mạnh."
"Chỉ một lần này thôi." Mạnh Kiều Dịch hiểu Vạn Tố Y có ý gì, lập tức ngắt lời cô, cười nói: "Anh giỏi quản lý tài sản hơn bà Mạnh, chưa bao giờ làm chuyện gì lỗ vốn cả."
"Ông chủ Mạnh muốn nói cho em biết chuyện gì?" Vạn Tố Y cười, biết anh còn có lời muốn nói.
Mạnh Kiều Dịch cười lộ vẻ không đứng đắn, nâng cằm cô và nói: "Ý của anh là chỉ tiêu tiền cho Y Y thôi."
Mạnh Kiều Dịch đã nói đến như vậy, Vạn Tố Y ngoài cười ra còn có thể nói gì được nữa?
"Sao vậy? Phản ứng Y Y như vậy là sao chứ?" Mạnh Kiều Dịch nắm lấy cằm của cô và khẽ lắc.
Vạn Tố Y dùng ánh mắt biểu đạt sự phán kháng của mình với Mạnh Kiều Dịch, theo động tác lắc của anh, đôi mắt linh hoạt của cô chuyển động lên xuống để thể hiện sự bất mãn.
Ở trong mắt Mạnh Kiều Dịch, những mờ ám này thoạt nhìn rất đáng yêu, anh cúi đầu cười ra tiếng.
Vạn Tố Y đặt một tay lên trên bàn tay của Mạnh Kiều Dịch đang nắm lấy cằm mình và kéo xuống: "Vậy bây giờ em có thể nói mình thật đáng thương, nghèo tới mức chỉ còn có tiền không?"
Mạnh Kiều Dịch nghe được Vạn Tố Y trả lời thì tiếng cười càng lớn hơn: "Y Y rất giàu. Ngoại trừ tiền còn có một thứ chỉ dành cho em."
"Tình yêu sao?" Lần này Vạn Tố Y rất thông minh, suy nghĩ rất nhanh ra đáp án.
Mạnh Kiều Dịch không trả lời Vạn Tố Y, một tay giữ cằm cô và đôi môi ép mạnh xuống môi cô.
"A... Em còn chưa nói hết lời." Vạn Tố Y đẩy Mạnh Kiều Dịch ra, vẻ mặt nhất quyết phải nhận được kết quả.
Nụ cười trên mặt Mạnh Kiều Dịch có phần thần bí và không đứng đắn: "Anh đang dùng hành động chứng minh nó đây."
"Anh làm gì vậy?" Một giây trước Vạn Tố Y vẫn biết rất rõ ràng, một giây tiếp theo lại lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, đôi môi đẹp trước sau vẫn chỉ cách Vạn Tố Y chỉ có một centimet. Anh nhìn chằm chằm vào môi cô, giọng có phần khàn khàn: "Lời em vừa nói chính là câu trả lời của anh, bây giờ anh đang nói cho Y Y biết nên làm thế nào."
Mạnh Kiều Dịch thuận lợi nói một câu, lập tức làm cho Vạn Tố Y đỏ mặt.
Cô còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, Mạnh Kiều Dịch đã nhanh chóng hôn lên môi cô, một tay đặt ở lưng áo cô, không cho cô có cơ hội phản ứng.
Trong nhà này, chỉ cần không được Mạnh Kiều Dịch cho phép thì không có người nào dám tùy ý đi lại trong phòng khách.
Nhưng ngay cả vậy, lúc Mạnh Kiều Dịch hôn cô, cô vẫn sẽ có chút bất an.
Mạnh Kiều Dịch cướp lấy tất cả hơi thở của cô, vào lúc cô sắp không thở nổi, Mạnh Kiều Dịch mới thả cô ra. Trong đôi mắt của anh đong đầy cảm xúc.
Vạn Tố Y thấy gương mặt của Mạnh Kiều Dịch một lần nữa hạ thấp xuống, cô lập tức dùng một tay chặn miệng anh lại, cúi đầu nhắc nhở: "Chúng ta về phòng đi."
Nghe giọng nói có chút ngại ngùng của cô, gương mặt Mạnh Kiều Dịch càng tươi hơn, anh cúi người ôm lấy cô: "Được."
"Em có thể tự đi mà." Vạn Tố Y bị bế bổng lên, theo bản năng ôm lấy cổ Mạnh Kiều Dịch, giãy dụa vài cái và mở miệng nói.
Bàn tay Mạnh Kiều Dịch ôm lấy thắt lưng của cô và khẽ cấu một cái: "Ngoan."
Vạn Tố Y nhìn về phía đôi mắt sâu thẳm đầy quyến rũ của anh, cô khó có thể xem nhẹ vẻ cưng chiều lộ rõ trên mặt anh.
Mạnh Kiều Dịch đã bế cô lên tầng, nhưng cô vẫn còn bị gương mặt anh thu hút.
"Sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy?" Mạnh Kiều Dịch đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ, khẽ nhéo mũi của cô hỏi thăm.
Vạn Tố Y giơ tay lên nắm lấy mũi anh, trán cọ vào Mạnh Kiều Dịch nói: "Em thích nhìn."
Mạnh Kiều Dịch bỗng nhiên cười, giống như Vạn Tố Y mở ra cho mình một cánh cửa lớn vậy: "Em nói rất có lý."
Mạnh Kiều Dịch vừa nói ra những lời này, Vạn Tố Y còn chưa biết nó có ý gì, anh đã lại hôn cô, một tay đặt ở giữa hai người và cởi cúc áo của cô: "Thứ anh thích xem đều vải che mất rồi."
"..."
Khóe miệng Vạn Tố Y khẽ giật giật. Cô sai rồi, cô không nên nói ba chữ kia.
Mạnh Kiều Dịch không có ý dừng lại, đôi môi ghé sát bên tai Vạn Tố Y vẫn luôn thì thầm những lời ve vãn. Lúc này, cô không chỉ đỏ mặt, ngay cả tai cũng dần đỏ ửng. Cô nghiêng mặt, sau đó chủ động hôn lên môi anh.
Đây là cách thuận tiện nhất, nhanh nhất để bịt miệng anh.
Mạnh Kiều Dịch chậm rãi nhắm mắt và hôn trả cô, nhưng không sao giấu được nụ cười như ý.
Mạnh Kiều Dịch cởi quần áo của cô, dù hơi thở đã trở nên nặng nề nhưng anh vẫn rất dịu dàng với cô.
Vạn Tố Y dễ dàng chìm đắm trong tình cảm dịu dàng này.
Tất cả những gì Mạnh Kiều Dịch cho cô đều là thứ lần đầu tiên cô trải qua. Dù không có bất kỳ người nào để so sánh, nhưng cô biết bất luận là cuộc sống hay là tình yêu này đều là tốt nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vạn Tố Y vừa mở mắt đã không nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch.
Cô nhìn vị trí trống rỗng bên mình, lại liếc nhìn nắng chiếu ngoài cửa sổ, đoán bây giờ chắc đã muộn rồi, Mạnh Kiều Dịch đã đi làm trước rồi sao?
Vạn Tố Y mơ màng cầm lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường xem giờ. Đã chín rưỡi rồi, chắc Mạnh Kiều Dịch đã đi làm.
Cô ngồi dậy thay quần áo và hít sâu một hơi. Cảm giác sau khi dậy mà không nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch thật sự không tốt.
"Mới sáng sớm mà em tức giận chuyện gì vậy?"
Cô vừa làm xong, ngoài cửa đã vọng tới giọng nói quen thuộc của Mạnh Kiều Dịch.
Vạn Tố Y nhìn về phía cửa, thấy Mạnh Kiều Dịch đang mỉm cười, cô có phần nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại ở nhà? Bây giờ không phải anh nên ở công ty sao?"
"Y Y quên hôm nay là ngày nào trong tuần à?" Mạnh Kiều Dịch đi thẳng đến, ngồi xuống bên cạnh Vạn Tố Y và giơ tay lên giúp cô chỉnh lại sợi tóc trên trán.
Vạn Tố Y cầm điện thoại nhìn. Hôm nay là thứ bảy.
Nghĩ đến hôm nay Mạnh Kiều Dịch nghỉ ở nhà, Vạn Tố Y cười rất tươi.
"Chúng ta xuống tầng thôi, bằng không bữa sáng sẽ nguội mất." Mạnh Kiều Dịch nắm lấy tay Vạn Tố Y và kéo cô đứng lên.
Vạn Tố Y theo Mạnh Kiều Dịch đi xuống tầng.
Lúc này, trên bàn đã đặt sẵn đồ ăn sáng, nhưng trông không giống với món ăn người giúp việc trong nhà vẫn làm.
"Đây là ngài Mạnh làm à?" Nhìn thấy những món ăn này, Vạn Tố Y theo bản năng cảm thấy vậy.
Mạnh Kiều Dịch cười khẽ: "Hi vọng hôm nay Y Y có thể cho anh chút mặt mũi."
"Thoạt nhìn màu sắc hương vị đều đầy đủ cả." Còn chưa ăn nhưng Vạn Tố Y đã bắt đầu khen ngợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...