Lấy ra chiếc điện thoại di động xinh xắn từ trong túi, mở danh bạ, ngón tay cô chần chừ không dám ấn xuống, không dám gọi cho anh để xác nhận chuyện này.
Không ngờ, điện thoại di động của cô lại đổ chuông, trên màn hình nho nhỏ hiện lên hai chữ ‘Đường Huân’ và số điện thoại của anh.
Dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cô ấn phím nhận điện thoại nhưng rồi lại giật mình kinh ngạc, cô lỡ tay nhấn phím từ chối, tiếng chuông điện thoại cứ thế mà im bặt.
Hít sâu một hơi, cô vạn vạn lần không ngờ mình vậy mà lại phạm lỗi ngu xuẩn như thế.
Cô vô cùng luống cuống, không biết phải làm sao, gấp đến mức sắp khóc, nhưng thật may, điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Lần này, cô nhanh chóng ấn phím trò chuyện: “Xin. . .Xin chào. . .” Cô nói nhỏ, lại không phát hiện mình để lộ ra giọng mũi nồng đậm.
Bên kia điện thoại không có chút âm thanh nào.
“Đường Huân?” Cô gọi một lần nữa, anh im lặng khiến cô cảm thấy bất an, không thể không suy đoán, có phải tiếp theo anh sẽ nói với mình, chuyện kết giao chỉ là một trò đùa, cô đừng tưởng là thật?
“Em khóc à?” Rốt cuộc thì Đường Huân cũng chịu mở miệng.
“Không có, em không có khóc, anh. . .” Cô cắn môi, do dự không biết có nên mở miệng hỏi anh hay không.
“Không khóc là tốt rồi, anh đang ở. . . dưới lầu nhà em, em có thể ra ngoài được không?” Giọng nói của anh nghe hơi lạ.
Phản ứng của Đường Huân khiến cô khó hiểu, dù trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, thế nhưng cô vẫn cầm lấy chìa khóa, khoác thêm áo rồi đi ra ngoài.
Xa xa, cô đã có thể nhìn thấy thân hình cao lớn của anh đang tựa vào chiếc xe thể thao màu đen, vừa nhìn thấy cô, anh lập tức đứng thẳng người, chờ cô đi tới gần mình.
Kỷ Trừng Thần đi tới trước mặt anh, cô không ngẩng đầu nhìn anh mà chỉ cụp mắt xuống, có chút bối rối, lo lắng hỏi: “Đã muộn thế này, anh có chuyện gì sao?” Mặc dù nói là muộn nhưng chỉ mới hơn chín giờ tối mà thôi.
Đường Huân không trả lời cô, hơn nữa, đôi mắt của anh cũng không nhìn cô.
Cô có chút chật vật, là anh gọi cô xuống, nhưng vừa nhìn thấy cô đã làm như là không muốn gặp cô vậy.
“Nếu như không có việc gì, em. . .em về trước!” Thay vì tiếp tục đứng ở chỗ này khiến anh chán ghét, không bằng cô tự quay về nhà trước, chờ đến khi nào anh thật sự muốn gặp cô thì được.
Hạ quyết tâm xoay người đi, thế nhưng lúc này, anh lại bắt lấy cánh tay cô, không để cho cô rời đi.
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, thế nhưng lại bất ngờ trông thấy trên gương mặt cương nghị kia, giờ phút này lại trở nên ửng đỏ, cho dù ánh đèn đường không thể chiếu sáng rõ ràng, nhưng cô có thể nhìn rõ, anh thật sự là đang đỏ mặt.
Cô khó tin nhìn anh chằm chằm, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao anh lại đỏ mặt.
“Anh. . .” Sao lại đỏ mặt như vậy. . . . Mấy chữ này cô không nói ra khỏi miệng, theo như cô đoán, nếu như cô nói ra thì anh sẽ vô cùng lúng túng.
Nhìn gương mặt ửng đỏ, cô không thể không suy nghĩ, không phải là anh không muốn nhìn cô, mà bởi vì quá lúng túng và ngượng ngùng nên mới không dám nhìn cô.
Nhưng, có thật sự là như vậy không? Cô không muốn để cho mình ôm hy vọng quá lớn, sau đó lại nhận lấy thất vọng còn lớn hơn.
Đường Huân thật sự đang rất lúng túng.
Bởi vì bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh trưởng thành, nên anh chưa bao giờ chủ động đi tán tỉnh bất kỳ người con gái nào cả, chứ đừng nói chi là theo đuổi một cô gái, vậy nên, anh bất chấp mặt mũi đến gặp tên thư kí độc mồm độc miệng kia để xin chỉ giáo vài chiêu.
Không ngoài ý muốn, đầu tiên anh liền bị tên kia hung hăng cười giễu cợt một phen, một người đàn ông đã 30 tuổi mà thậm chí ngay cả cách theo đuổi một cô gái kém mình 5 tuổi mà cũng không biết, so với heo còn ngu ngốc hơn, chuyện này mà ghi chép rồi để vào trong bảo tàng lịch sử thì cũng có thể khiến cho người ta quỳ lạy đấy.
Về sau, khi anh dùng tiền lương để uy hiếp thì vị thư kí yêu tiền hơn mạng này ngay lập tức trở thành quân sư tình yêu ân cần thân thiện, dốc hết vốn liếng truyền cho anh tất cả những mánh khóe và bí quyết để theo đuổi phụ nữ.
Đứng đầu trong số đó chính là, bất ngờ xuất hiện dưới nhà của đối phương, nói với cô ấy: anh nhớ em, anh muốn nhìn thấy em.
Nghe xong, anh cảm thấy chuyện này hết sức dễ dàng, cho nên anh không hề do dự mà làm ngay, vậy mà, khi anh gọi điện cho cô thì một câu ‘Anh nhớ em’ lại giống như xương cá mắc nghẹn trong cổ họng, không cách nào nói ra, nhìn thấy cô, anh lại càng thêm lúng túng, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Cho dù lúc mới bước chân vào thương trường ‘ngươi lừa ta gạt’ thì Đường Huân cũng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng thế này, nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ hơn mình năm tuổi thì anh lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng, cực kỳ lúng túng.
“Đường Huân, anh thật sự muốn kết giao với em sao?” Đang lúc anh cố gắng suy nghĩ xem nên nói gì thì Kỷ Trừng Thần lại đột nhiên mở miệng, hỏi một câu làm anh tưởng là lỗ tai mình có vấn đề.
Lúc sau anh mới hiểu, thì ra là cô vẫn không tin tưởng anh, ngay lập tức, tất cả những cảm giác căng thẳng và lúng túng đều không cánh mà bay, anh nghiêm túc nhìn cô, lời ít ý nhiều: “Đương nhiên!”
“Anh kết giao với em, là thật . . . thật sự có tình cảm với em, chứ không phải vì muốn che mắt người ngoài sao?” Cô lại hỏi.
Vấn đề của cô, từng câu từng chữ đều khiến anh không cách nào hiểu được, vậy mà anh vẫn lắc đầu: “Công việc của anh rất bề bộn, không có thời gian để chơi trò chơi tình yêu, càng không thể kết giao với người phụ nữ mà anh không thích. Anh muốn kết giao với em, đây đều là sự thật chứ không phải là đang dối gạt em, cũng không phải là đang đùa giỡn với em.” Anh nói vô cùng nghiêm túc, muốn lần này cô hãy tin tưởng anh, đừng nghi ngờ chất vấn anh nữa.
“Thật không?” Lần này, đến lượt cô đỏ mặt, khóe môi không nhịn được mà cong lên, để lộ ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, thoáng hiện lên vẻ hạnh phúc.
Mấy câu nói này của anh cũng đủ để đánh tan những nghi hoặc và lo lắng trong lòng cô, khiến cô không nhịn được mà cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, buồn lo vô cớ.
Thấy cô cười, anh chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng như vậy, cảm giác kích động dâng trào khiến Đường Huân làm theo tim mình, ôm chặt cô vào lòng, để cho cô tựa vào ngực mình.
Đầu tiên cô hơi sửng sốt, tim đập rất nhanh, tựa vào trong ngực anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh, sau đó, cô cười càng thêm ngọt ngào, vòm ngực của anh, quả nhiên rất giống như trong tưởng tượng của cô, khiến cho cô tràn đầy cảm giác an toàn, nếu như có thể, cô thật sự muốn cả đời đều ở trong vòm ngực này, để anh ôm cô thật chặt, trân trọng từng li từng tí.
“Anh. . .” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang cười đến ngọt ngào, mặc dù anh cảm thấy thật mất mặt, nhưng anh không muốn khiến cô hiểu lầm, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, nói: “Anh chưa từng chủ động theo đuổi bất kì cô gái nào, cho nên, nếu như anh có làm không tốt thì em hãy nói cho anh biết!”
Kỷ Trừng Thần ngẩn ra, cho là mình nghe lầm, cô chưa từng nghĩ tới, một người thành thục chững chạc như anh lại chưa từng theo đuổi ai bao giờ, sự thật này khiến người ta rất khó tin, thế nhưng, nghĩ đến nguyên nhân vì sao anh lại nói vậy với mình thì tâm tình của cô không khỏi hưng phấn, hít thở bình thường cũng khó khăn.
“Nếu như anh thật sự muốn theo đuổi em, vậy anh cần phải cố gắng cố gắng cố gắng hết sức mới được, nếu không, em sẽ không cần anh nữa!” Cô ngọt ngào nói, cảm giác bàn tay đang ôm lấy mình càng thêm siết chặt.
“Anh sẽ cố gắng!” Anh kề vào tai cô, buông lời hứa hẹn.
Anh sẽ cố gắng hết sức để khiến cô hạnh phúc.
Giống như anh nói, anh rất cố gắng để theo đuổi cô, mặc dù thoạt nhìn anh nghiêm túc như vậy, lạnh lùng như vậy, lại hay mất tích như vậy, nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn cảm nhận được tâm ý của anh.
Trái tim như có gì đó đang dâng trào, khiến cô rất vui, nụ cười bên khóe môi không cách nào phai nhạt.
***
Cắt tỉa những cành hoa rồi tưới nước cho hoa bách hợp, bên trong tiệm hoa ngập tràn hương vị hạnh phúc.
Không biết tại sao, nhưng kể từ sau khi kết giao với Đường Huân, việc buôn bán của cô càng trở nên tốt hơn, khách tới mua hoa cũng đặt hàng nhiều hơn, khiến cô không thể không thuê thêm người để giúp mình một tay.
Người cô thuê là một sinh viên tên là Tiểu Khải, vừa làm vừa học, là người do Đường Huân tìm giúp cô, anh nói nam sinh có thể giúp cô làm những việc nặng, ví như khuân vác gì đó.
“Chị Kỷ, chị lại đang nhớ anh Đường đấy à?” Cầm mấy chậu hoa còn non, Tiểu Khải dừng công việc trong tay, lại thấy dáng vẻ tương tư thầm kín của bà chủ mình, khiến cậu không khỏi mở miệng chế nhạo.
Kỷ Trừng Thần lấy lại tinh thần, hai má đỏ ửng: “Cậu đang nói gì đó? Mau đem hai chậu hoa đặt lên trên kệ kia đi, chiều nay sẽ có khách đến lấy đấy!”
Cô giả bộ ra vẻ bà chủ hung dữ, chỉ là một chút khí thế cũng không có, ngược lại chỉ làm cho Tiểu Khải buồn cười không thôi.
Cô tức giận tiếp tục tỉa cành hoa, ngẫm nghĩ một chút, năm ngày nay cô chưa gặp Đường Huân rồi, lần trước gặp nhau, anh có nói là sẽ bay qua Mỹ để công tác một tuần, cô vốn nghĩ một tuần cũng không lâu lắm, ai biết là cô sẽ nhớ anh nhiều như vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, đây chính là cảm giác khi yêu nha, có lúc vui, có lúc buồn, có lúc thích thú, có lúc muộn phiền.
Phát hiện mình bắt đầu có khuynh hướng trở nên đáng sợ, Kỷ Trừng Thần mau chóng cắt tỉa gọn gàng số hoa còn sót lại, sau đó cắm vào bình rồi bỏ lên trên kệ.
Sau khi sắp xếp và ghi giá lên trên kệ hoa, cô quay trở lại quầy tính tiền, lại nghe tiếng chuông, điện thoại của mình vang lên, cô lấy điện thoại ra nhìn là một dãy số xa lạ.
Hoài nghi nhấn nút trò chuyện: "Alo?"
"Xin hỏi, đây có phải là Kỷ tiểu thư, tôi là tư ký của Đường Huân, tôi họ Lâm, tôi gọi điện cho cô bởi vì sáng nay, lúc ông chủ trở về lại đột nhiên sốt cao, sau khi đến bệnh viện thì bây giờ đang nằm ở nhà, nhưng hôm nay có khách hàng quan trọng tới công ty, nên tôi không có thời gian qua chăm sóc cho anh ấy, vậy nên Kỷ tiểu thư có thể qua xem anh ấy một chút được không? Dù sao, ông chủ cũng là bạn trai của cô." Thư kí Lâm vội vàng nói: "Chìa khóa nhà anh ấy để dưới tấm thảm, khách hàng đến rồi, tôi cúp máy đây!"
"Tút." Thư kí Lâm cúp điện thoại, cắt đứt âm thanh như súng liên thanh của anh ta, không cho cô một chút thời gian để hỏi thăm tình hình, cũng chả đợi cô kịp phản ứng.
Mặc dù anh ta nói nhiều nói nhanh như vậy, nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn nghe được trọng điểm, lòng cô lập tức quýnh lên, vội vã cầm túi xách và áo khoác chạy vọt ra ngoài.
"Ơ, chị Kỷ, chị đi đâu đấy? Không phải chị nói chiều nay sẽ có khách hàng tới nhận hoa sao?" Tiểu Khảo đuổi theo, nhưng người đã không còn thấy bóng dáng.
"Chuyện gì mà chạy nhanh vậy nhỉ? Để lại mình mình trông cửa tiệm, chẳng lẽ không sợ mình cướp cửa tiệm của chị ấy sao?" Cậu lắc lắc đầu rồi quay vào trong tiệm, vừa lầu bầu vừa lấy hoa để gói lại.
***
Lấy chìa khóa đặt dưới thảm, sau khi mở cửa bước vào, Kỷ Trừng Thần kinh ngạc phát hiện, người đàn ông lúc này lẽ ra phải nằm ở trên giường, lại đang ngồi trong phòng khách xử lý tài liệu, laptop để lên trên đùi.
Lửa giận đột nhiên bùng lên tràn đầy lồng ngực của cô, đôi mắt cũng không kìm được mà híp lại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Huân cũng vô cùng kinh ngạc, anh vốn còn tưởng rằng thư kí đem giấy tờ đến cho mình, thế nhưng lại trông thấy cô, khóe môi anh không nhịn được mà lộ ra ý cười.
Bởi vì phải đi công tác, nên bọn họ đã không gặp nhau năm ngày rồi, năm ngày này, mặc dù có điện thoại về cho cô, thế nhưng anh vẫn rất nhớ cô.
Vì vậy, anh đem lịch trình vốn là một tuần giảm xuống còn năm ngày, vì muốn sớm trở về gặp cô, nhưng nào biết anh không cẩn thận lại bị cảm mạo, còn sốt cao nữa.
Vì không muốn lây bệnh cho cô nên anh chưa thông báo chuyện mình về nước, vậy mà cô đã biết anh đã trở về, chắc là thư kí đã nói cho cô biết rồi?!
"Em...sao lại tới đây?" Giọng nói khàn khàn, vừa nghe thì biết anh bệnh rất nghiêm trọng.
Không trả lời câu hỏi của anh, cô đi đến trước mặt anh, giật lấy tài liệu trên tay anh, từ trên cao nhìn chằm chằm anh đang ngồi dưới đất.
"Anh đang bị bệnh, tại sao không lo nghỉ ngơi mà còn cố gắng làm việc như vậy?" Kỷ Trừng Thần tức giận, cô giận anh không biết quý trọng thân thể của mình.
Đối mặt với cơn tức giận của cô, đôi mắt đen láy của anh thoáng hiện lên một tia cảm xúc mà cô không thấy rõ, một lúc lâu sau anh mới khàn khàn nói: "Tài liệu này đang cần gấp, anh định xem xong mới đi nghỉ...." Còn chưa nói xong, thế nhưng anh lại không nhịn được mà ho khan vài tiếng.
Cô hung hăng nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại không nhịn được mà xoay người đi vào phòng bếp rót cho anh ly nước.
"Cám ơn em!" Anh cầm ly nước uống một hớp.
"Anh đã uống thuốc chưa?" Bộ dạng này của anh dường như không có chuyển biến tốt, không phải là do bác sĩ 'rởm', mà nhất định là do anh không lo uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt.
"Anh để thuốc ở đâu/"
Anh ho khan vài tiếng, sau đó chỉ vào một cánh cửa: "Anh để thuốc trong phòng, trên tủ bên cạnh giường."
Cô đi vào phòng, thấy bịch thuốc đặt trên nóc tủ, quả nhiên, bên trong không thiếu một viên nào, Đường Huân hoàn toàn không uống thuốc.
Cô cầm bịch thuốc ra khỏi phòng, xông đến trước mặt anh, vốn định mắng anh tại sao lại không uống thuốc, thế nhưng lại trông thấy anh vẫn ngồi dưới đất, tựa lưng vào ghế sofa ở phía sau, đôi mắt nhắm nghiền, có vẻ như rất mệt mỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...