Hắn rời đi, nhưng Âu Dương Chính Thần lại không có ý truy đuổi.
Chuyện này làm Lăng Vũ khá ngạc nhiên.
Chẳng phải lão đại của hắn, trước nay làm việc gì cũng đều tránh để lại hậu họa về sau hay sao.
Việc thả đi một con hổ bị thương như Fancois chính là không lường trước hậu họa.
Hắn rụt rè hỏi.
- Lão đại.
Không đuổi theo sao? Anh không sợ...
- Lăng Vũ.
Cậu nghi ngờ cách làm việc cứ tôi?
- Dạ không.
Chỉ là tôi hơi thắc mắc.
Bình thường không phải anh sẽ giải quyết triệt để hay sao?
Anh chỉ khoát ngón tay ra hiệu, Lăng Vũ đã biết anh muốn gì.
Hắn đưa trước mặt anh một điếu xì gà, sau đó cung kính châm lửa cho anh.
Rít một hơi đầy khói xì gà, thần trí anh như càng minh mẫn hơn bao giờ hết.
Luồng khói trắng vừa được anh nhả ra khẽ lượn lờ trong không gian rồi cũng bị gió cuốn đi mất.
Lúc này anh nhàn nhạt lên tiếng.
- Lăng Vũ.
Cậu đã quên câu chó cùng rứt dậu chưa?
- Chưa bao giờ quên ạ.
- Nói chính xác, Fancois bây giờ chính là một con chó đã vào đường cùng.
Việc gì chúng ta phải ép hắn cắn lại.
Trong khi địa bàn ở Ý chúng ta vẫn là chưa cần dùng tới.
Một kẻ đang ở trên cao, bỗng nhiên bị ngã ngựa.
Thiếu gì kẻ muốn nhảy vào mà ép chết hắn.
Việc này còn cần chúng ta phải làm sao?
- Lão đại sáng suốt ạ.
- Đi thôi.
Chúng ta về biệt thự.
Cậu chỉ thị cho anh em thu dọn sạch sẽ hiện trường rồi cũng nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.
Hôm nay mọi người đều vất vả rồi.
Lăng Vũ theo lời Âu Dương Chính Thần mà chỉ thị cho anh em làm việc.
Sau đó hắn đích thân lái xe đưa anh rời đi.
Hắn không khỏi thán phục trong lòng mình về cách làm việc cũng như sự suy tính chu toàn của anh.
Hắn còn nhớ hai ngày trước, Âu Dương Chính Thần nói với hắn có cách loại bỏ hoàn toàn thế lực của Fancois, hắn thậm chí khi đó còn nửa tin nửa ngờ.
Đến ngày hôm nay, khi mọi việc diễn ra theo đúng sự sắp đặt và bố trí của anh, hắn mới không ngừng cảm thán.
" Đúng là con người sinh ra để làm thủ lĩnh.
Doãn Mạt Hy và người của mình cũng rời đi ngay sau đó.
Kịch hay đã diễn hết thì còn lý do gì khiến cô phải ở lại.
Nhưng có điều cũng tiếc quá đi.
Nếu như hôm nay, Anh có thể tiễn luôn cái tên Fancois đáng ghét kia xuống địa ngục, có phải cô không cần phải ra tay nữa hay không.
Nhưng mà thôi cũng chẳng sao, giờ hắn đã rách, còn nát hơn thế kia.
Chẳng phải kế hoạch của cô chưa đánh đã thắng được một nửa rồi hay sao.
Đêm nay đúng là một đêm không yên bình với Fancois.
Sự nghiệp hắn tích lũy hết nửa đời người, chỉ trong một đêm đã bị anh biến thành kẻ gần như tay trắng.
Mang theo đám đàn em còn lại, hắn chạy về hướng biệt thự riêng của hắn.
Muốn chờ ngày tái khởi, hắn cần phải dưỡng lại sức của bản thân đã.
Đêm nay, đối với hắn như vậy đã là quá đủ
Nhưng hắn không hề biết rằng.
Đêm đen chính là thời điểm tốt nhất để che giấu đi những hành động mờ ám.
Việc hắn thất bại trước Âu Dương Chính Thần không những phá hủy đi sự nghiệp của mình, mà còn để lộ hành tung của chính bản thân.
Căn biệt thự luôn khiến hắn tự hào về độ bí ẩn, bây giờ không còn bí ẩn như lời đồn.
Hai giờ sáng.
Vẻ tĩnh mịch của đêm đen càng khắc hoạ rõ hơn sự im ắng và lạnh lẽo.
Việc tiêu hao hết mọi năng lượng chiến đấu, khiến cho đám thuộc hạ của hắn canh gác vô cùng lỏng lẽo.
Hơn nữa, trước đây, căn biệt thự này luôn là bí mật của riêng hắn, có lẽ vì thế mà hắn cũng chủ quan hơn.
Trong chiếc xe bảy chỗ rộng rãi.
Doãn Mạt Hy hai bàn tay đang nhanh như múa trên bàn phím máy tính.
Cô đang hack vào hệ thống an ninh của căn biệt thự.
Từ hệ thống an ninh này, cô sẽ tìm ra được cách xâm nhập vào bên trong thông qua những điểm mù của camera.
Chỉ chưa đầy mười phút, cô đã mỉm cười với thành quả của mình.
Cô và Việt Lãng đeo tai nghe Bluetooth để trao đổi thông tin từ xa.
Bình thường, cô không thích phải đứng sau hậu trường điều khiển như thế này, mà muốn tự mình hành động hơn.
Nhưng việc phải nghe theo sự sắp xếp của Việt Lãng cũng là một trong những điều kiện để cha nuôi đồng ý cho cô tham gia vào nhiệm vụ.
Hơn nữa, trong tất cả bốn người bọn cô, thì trình độ hacker của cô là cao nhất và võ thuật của Việt Lãng là tốt nhất, thế nên cô đành ngậm ngùi ngồi lại vậy.
Việt Lãng bắt đầu xâm nhập vào bên trong căn biệt thự.
Từ hệ thống an ninh mà Doãn Mạt Hy vừa hách được, hắn sẽ xâm nhập vào bên trong từ phía bắc ngôi biệt thự.
Có lẽ do bên này toàn là tường cao, cũng như là nơi dễ quan sát, nên gia chủ đã quá chủ quan với góc chết của camera ở nơi này.
Những bức tường cao kia làm sao có thể làm khó một sát thủ chuyên nghiệp như Việt Lãng.
Hắn chỉ cần một sợi dây thừng và vài cú bật cao đã có thể thuận lợi lên được lan can tầng hai của căn biệt.
Từ hành lang này, hắn dễ dàng sử dụng kỹ năng của mình để mở được khóa cửa vào bên trong.
Đêm hôm yên tĩnh.
Chỉ một tiếng mèo kêu cũng dễ làm người khác giật mình vì sự vang vọng của âm thanh.
Bắt buộc Việt Lãng phải thận trọng hơn bao giờ hết.
Nếu hắn bị phát hiện thì thật sự khó mà trở ra toàn mạng.
Hắn di chuyển theo sự chỉ dẫn của Doãn Mạt Hy, nên dễ dàng tránh được việc đụng chạm với những tên thuộc hạ canh gác.
Cánh cửa gỗ phòng ngủ của Fancois đã ở ngay trước mặt hắn.
Mục tiêu càng gần thì càng không được hấp tấp.
Hắn cẩn thận đeo lên mặt mình một chiếc mặt nạ dưỡng khí, vẩy vào trong không trung một loại bột màu trắng.
Thật ra, Việt Lãng cũng có chút thiên phú về mặt điều chế.
Loại bột mà hắn vừa vẩy ra do chính hắn điều chế và có tác dụng tê liệt thần kinh của đối phương trong một thời gian ngắn khoảng 20 phút.
Chỉ khi xác định được hắn đã hoàn toàn không còn khả năng phản kháng.
Việt Lãng mới tiễn Fancois về với ông bà từ trong giấc ngủ.
Từ nghỉ ngơi, trở thành yên giấc ngàn thu.
Chiếc nhẫn đeo tay chính là vũ khí giết người nguy hiểm nhất.
Một sợi chỉ bạc mỏng và sắc được kéo ra từ chiếc nhẫn.
Ngay lập tức, yết hầu của Fancois bị cắt đứt mà chưa kịp ú ớ điều gì.
Vào không tiếng động, ra không chút động tĩnh.
Việt Lãng nhanh chóng lên chiếc xe mà Doãn Mạt Hy đã đợi sẵn.
Chiếc xe lập tức rời đi, bỏ lại đằng sau ngôi biệt thự mà người trong đó cũng không biết đã sảy ra chuyện gì.
Tám giờ sáng.
Âu Dương Chính Thần đang nhâm nhi một ly cà phê.
Anh không có thói quen ăn sáng, tờ báo kinh tế trên tay anh thỉnh thoảng lại lật mở qua trang mới.
Một tên thuộc hạ được Lăng Vũ cử đi theo dõi mọi động thái của Fancois trở về nói nhỏ điều gì đó vào tai Lăng Vũ, hắn lập tức vào báo cáo tình hình với anh.
- Lão đại.
Vừa nhận được tin báo Fancois đã chết rồi ạ.
- Chết rồi.
Cũng nhanh quá nhỉ.
Còn tưởng hắn sẽ cầm cự thêm được vài ngày chứ.
Thật chẳng thú vị chút nào.
Là ai làm điều đó.
- Không rõ thưa lão đại.
Chỉ biết là hắn bị ám sát ngay trong đêm.
Nhưng người của hắn vẫn chưa truy ra được hung thủ là kẻ nào.
- Thủ đoạn ám sát như thế nào?
- Một vết cắt chí mạng ngay vùng cổ.
Ngoài ra không còn vết thương nào khác.
"Vết cắt chí mạng ngay vùng cổ".
Toàn bộ não bộ của anh rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Đây không phải là lần đầu anh nghe về kiểu ám sát này.
Nó thuộc về tổ chức Leader.
Họ sẽ tránh tấn công trực diện.
Nếu không bắt buộc sẽ không dùng súng, để tránh gây ra tiếng động.
Vũ khí mà họ hay dùng chỉ là dây bạc mảnh, nhưng lại vô cùng sắc bén.
Chỉ một vết cứa nhẹ đã có thể tiễn đối phương về miền cực lạc rồi.
Ánh mắt anh lộ rõ một tia thích thú.
Anh nhạt giọng hỏi Lăng Vũ.
- Cậu có thấy cách giết người của kẻ đã giết Fancois rất quen không?
- Rất quen.
Trước đây cũng có nhiều người bị ám sát như vậy, nhưng do ai thì thuộc hạ không biết.
- Tôi không muốn nói đến những vụ trước đó.
Tôi muốn nói đến cái chết của thủ Lĩnh bang Kim Xà cách đây không lâu.
- Bang Kim Xà? Ý của lão đại muốn nói, là do Doãn tiểu thư làm.
Vừa hay cô ấy cũng đang có mặt tại thành phố này.
- Không biết có phải là do cô ấy làm hay không, nhưng chắc chắn có liên quan.
Hơn nữa, sau vụ này, tôi hoàn toàn khẳng định, cô ấy là người của tổ chức Leader.
- Lão đại, anh có nhầm không? Tôi cũng có biết một chút về tổ chức này.
Nhưng theo tôi được biết, Leader chỉ có duy nhất một nữ sát thủ trực tiếp làm nhiệm vụ.
Nhưng tôi nhìn Doãn tiểu thư thế nào cũng không thấy giống.
- Ai bảo sát thủ cứ phải thần thần bí bí mới được.
Sống như một người bình thường mới là một cách ngụy trang tốt nhất.
Tôi dám khẳng định một trăm phần trăm cô ấy chính là sát thủ của Leader và chính là Risky mà mọi người vẫn hay nhắc đến.
- Sao anh có thể chắc chắn như vậy? Cô ấy có thể là người của Leader.
Nhưng chưa chắc đã là nữ sát thủ lừng danh Risky.
- Tôi chắc.
Vì người đã giết thủ lĩnh bang Kim Xà, chính là cô ấy.
Âu Dương Chính Thần nói đến đó thì Lăng Vũ không còn bất cứ thắc mắc nào về cách nghĩ của anh nữa.
Lần đầu gặp, hắn còn ngỡ cô chỉ là loại phụ nữ muốn khuyến rũ và trèo lên giường lão đại hắn như bao người phụ nữ khác.
Không ngờ đằng sau một người con gái xinh đẹp lại là cả một bí mật to lớn đến vậy.
Hắn lại nghĩ về Cẩm Linh.
Người con gái đã xuất hiện bên cạnh Doãn Mạt Hy ở quán bar ngày đó.
Liệu Cẩm Linh có dính dáng gì tới thế giới ngầm hay không.
Hay có khi nào cô chỉ là một người bạn học bình thường của Doãn Mạt Hy.
Đúng là không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài mà đoán nội dung bên trong được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...