Tỉnh lại lần nữa, trước mắt Lạc Du Nhiên là một mảng tối tăm không nhìn thấy đường.
Không biết ban nãy ngã xuống vực thế nào mà cô hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn, lúc đầu cô còn nghĩ có thể lần này cô đã bỏ mạng ở lần khảo cô này kia.
Cô ngẩng đầu lên, kiểm tra cơ thể một vòng sau đó mới hoàn toàn xác nhận rằng bản thân không bị sứt mẻ dù chỉ một miếng.
Đúng là vô cùng kì lạ.
Ánh mắt cô dần thích ứng được với bóng tối, cô thậm chí có thể nhìn thấy được những phiến đá lấp lánh ở trên đầu mình đang toả ra thứ ánh sáng như gọi mời.
Điều này khiến cô nhận ra rằng cô đang ở trong một hang động rất lớn.
Ai đưa cô vào đây? Nếu như ngã xuống vực thì cô không tin bản thân có thể ngã được xuống nơi này.
Bản thân của một sinh viên khảo cổ Lạc Du Nhiên cũng là một kẻ to gan.
Cô hít sâu một hơi, sau đó trấn định mà đi vào sâu bên trong.
Dù sao thì cũng chỉ có một con đường đó, nếu cứ ngồi đây mà đợi thì có khi đến kiếp sau cô cũng không chờ đợi được người khác đến cứu.
Nhưng mà khi cô vừa bước đi được một bước thì…
“Phừng!”
Trước mắt cô bỗng chốc sáng choang, cô ngớ người ra nhìn một hàng đuốc dài ở hai bên của hang động đang nối tiếp nhau mà phát sáng.
Bước chân cô bỗng cứng đờ lại, không biết bản thân có nên bước tiếp hay không.
Rõ ràng là đuốc lửa, nếu không có người châm thì tại sao có thể sáng lên một cách kì lạ như thế?
Lạc Du Nhiên nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô dằn đi mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng mà bước sâu hơn vào bên trong.
Thế nhưng…
“Á…”
Lạc Du Nhiên thấy cả thân mình mất trọng lực mà rơi thẳng xuống như cái cách mà cô rơi xuống vách đá hồi rồi.
Không biết cô đã đạp vào cơ quan nào, phía trước bước chân cô là một hố sâu không nhìn thấy đáy.
Cả người cô gái nhỏ rơi thẳng xuống, không biết đã rơi bao lâu, đến cái mức mà chính Lạc Du Nhiên cũng khản cổ không thể hét thêm một tiếng nào nữa mà hố sâu này vẫn chưa chấm dứt.
Lạc Du Nhiên hoảng loạn, sự bình tĩnh mà bản thân cố gắng tìm về cũng bay sạch.
Cô thấy khó thở vô cùng, cái cảm giác quỷ dị và sợ hãi tột độ này đến quá vội vã và gấp gáp, khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt.
Lạc Du Nhiên rơi xuống một vùng đất bằng, cô thở hắt một hơi ngẩng đầu lên, cố chống thân mình để ngồi dậy.
Thế nhưng một cái liếc mắt qua đã làm cho cô cảm thấy giật mình.
Đối diện cô là một cậu thanh niên cao ráo vào có khuôn mặt cực kì anh tuấn, người ấy đứng bên cạnh một mỏm đá lớn, nụ cười dường như vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt ngập tràn trong hơi thở thanh xuân đó.
Cậu thanh niên thấy cô thì lập tức đi tới vươn tay ra, câu đầu tiên cậu ta nói chính là.
“Cậu cũng rơi xuống dưới này do vấp nhầm vào cơ quan sao?”
Lạc Du Nhiên đưa tay cho cậu chàng, gật gật đầu.
Thấy vậy, cậu thanh niên lập tức nở một nụ cười trấn an cô.
“Tôi cũng rơi xuống đây trong quá trình nghiên cứu lối vào mộ, may mà tôi đã tìm được đường ra rồi, cậu có thể đi cùng tôi.”
“Mộ?” Lạc Du Nhiên giật mình hỏi lại.
Người thanh niên kia thấy cô bất ngờ như vậy thì cũng ra vẻ không tin được.
“Cậu vào đây mà không biết nó là một ngôi mộ cổ nghìn năm à?”
Lạc Du Nhiên không thể tin nổi, rơi xuống vách đá thế nào lại rơi được vào một ngôi mộ chứ?
Chỉ có điều…
Lạc Du Nhiên như nhớ ra điều gì, đây là núi Ngọc Lệ, và mộ ngàn năm, chỉ có thể là…
“Đây là ngôi mộ của người gọi là Lệ vương gia đó đúng không?”
Cậu thanh niên đứng bên cạnh cô nghe thấy vậy thì gật đầu, cậu ta nói khẽ.
“Lệ vương gia, lúc sống chuyên quyền độc đoán, giết người thành thói, còn nghe đồn là hắn không việc ác gì không dám làm nhưng lại được dân chúng vừa nể trọng vừa kính sợ.”
Lạc Du Nhiên thắc mắc.
“Tại sao phải nể trọng một người như vậy? Vả lại hắn chỉ là một Vương gia, chẳng lẽ Hoàng đế thời đó không đụng đến hắn hay sao?”
Cậu thanh niên bên cạnh giống như đã nghe được một câu chuyện thú vị, bèn đáp.
“Lệ vương gia trong sử sách là người giỏi bày binh bố trận, ngoài ra còn có danh hào là Chiến thần, mỗi trận chiến mà hắn cầm quân đều có duy nhất một kết quả chính là chiến thắng trở về.
Đó cũng là lí do Cảnh Hoàng đế không dám làm gì hắn, mà hắn còn là em trai ruột của cửu ngũ chí tôn, Cảnh đế lại càng được thể dung túng hắn làm ác.”
“Nhưng mà…”
Lạc Du Nhiên tò mò.
“Nhưng mà sao…?”
“Hắn chỉ bắt đầu trở nên ác độc khi sủng phi của hắn bị người ta giết hại, khi ấy người ta đều nói hắn như phát điên vậy, gặp ai cũng giết.”
Lạc Du Nhiên trầm ngâm, không hỏi gì nữa.
Cô cùng cậu thanh niên này đi sâu vào bên trong theo hướng mà cậu ta chỉ, nào ngờ đi càng lâu thì càng phát hiện bọn họ đang đi dần xuống phía dưới chứ không phải là đi lên trên để thoát khỏi mộ giống như cô nghĩ.
Đương lúc Lạc Du Nhiên còn thắc mắc thì đột nhiên bọn họ đi đến một gian phòng.
Là mộ thất.
Lạc Du Nhiên trợn to mắt nhìn chiếc quan tài gỗ quý đặt chính giữa của căn phòng.
Chân cô giống như không nghe được tiếng lòng mà tích cực đi tới phía trước, đến khi dừng lại ngay trước quan tài gỗ.
Mà phía bên trên có một tấm văn tự, khắc.
“Lệ Vương gia Lệ Tiêu đang trên đường đi tìm ái thê.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...