"Á!"
Ly rượu trong tay Lệ thiếu gia bỗng chợt bị bóp đến biến thành bụi phấn, tất cả những người đang đứng gần hắn đền sợ đến mức xám mặt.
Không biết liệu tên đại thiếu gia này có tức giận, thẹn quá mức rồi trút hết bực bội sang phía họ không.
Ngay cả Lạc Du Nhiên đang đứng ngay bên cạnh Lệ Tiêu cũng phải hoảng hốt nhìn sang, trông thấy khuôn mặt đằng đằng sát khi của hắn, cô biết Lệ Tiêu đây đang giận đến mức khó lòng kiềm chế rồi.
Tuy rằng cô và cậu bạn đó không có gì, thế nhưng cô cũng chẳng giải thích lấy nửa lời.
Dù sao thì...
Biết đâu Lệ Tiêu lại thực sự cho rằng cô và cậu ta có tư tình rồi buông tha cho cô thì sao?
Thấy cô không ừ hử lấy nửa lời, những người bên cạnh cũng lấy làm lạ.
Nếu như bình thường gặp tình cảnh này thì người đang ở trong hố lửa phải tỏ ra bản thân cực kì vô tội mới đúng kia chứ, thế nhưng Lạc Du Nhiên lại bình tĩnh ngoài ý muốn của bọn họ.
Một lát sau, Lệ Tiêu mới quay đầu lại nhìn về phía hậu trường, nói bằng giọng điệu đanh thép.
"Là ai đã phát đoạn video đó?"
Nhân viên xử lí hậu trường lúc này đang sợ đến mức không nói thành lời.
Gã ta là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, trông dáng vẻ không giống một người thành thật cho lắm.
Ai cũng biết Lệ Tiêu khó chơi như thế nào, nên đương nhiên một nhân vật xoàng xĩnh như gã nhân viên đây không dám đối phó với hắn.
Chỉ có điều vẫn sẽ có vài trường hợp người ta bị tiền tài làm mờ hai con mắt.
"Nói đi, là ai cho anh tiền để anh làm thế?"
Giọng Lệ thiếu gia tuy không lớn nhưng đủ làm cho những người có mặt ở đây đều không dám hít thở mạnh.
Không biết bằng cách nào, thế nhưng những người thuộc lớp trẻ tuổi đều có sự sợ hãi riêng biệt dành cho hắn.
Lệ Tiêu chẳng quan tâm, tay vẫn nắm chặt tay Lạc Du Nhiên chưa từng buông ra.
Thấy gã ta ấp úng mãi không chịu trả lời, Lệ Tiêu cười lạnh.
"Lôi xuống, tôi sẽ hỏi tội anh sau."
Vừa dứt lời, một đám vệ sĩ áo đen lập tức xúm lại bắt người rời đi, gã đàn ông kia biết mình đã đá vào tảng đá cứng, thế nên gã ta cực kì sợ hãi mà hét lên.
"Lệ thiếu gia, có người cho tôi tiền để chiếu đoạn video đó, nhưng tôi không biết người đó là ai..."
"Lệ thiếu gia hãy tha cho tôi..."
"Lệ thiếu gia..."
Một bước nhạc đệm cứ như vậy trôi qua, Lệ Tiêu không muốn người bên cạnh mình bị người khác nghi ngờ.
Hắn chờ không gian yên tĩnh lại rồi mới nói.
"Mọi việc hôm nay đều bị người ta nhúng tay qua, Tiểu Nhiên và tôi yêu nhau thật lòng, hi vọng mọi người ở sảnh tiệc ngày hôm nay biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói."
Ai nấy đều biết đây là một lời đe dọa thẳng thừng, ý cuả Lệ thiếu gia chính là...!chuyện ngày hôm nay chỉ có mấy người ở đây biết, nếu như sau này bên ngoài có lời đồn đãi nào không chính xác, nhất định Lệ Tiêu sẽ tra hỏi đám người có mặt ngày hôm nay.
Sự điên cuồng của Lệ Tiêu, ai ai cũng ngầm hiểu.
"Lệ thiếu gia lo xa, chúng tôi cũng là người hiểu lí lẽ, tự nhiên sẽ biết Lạc tiểu thư bị người ta vu oan."
"Đúng vậy, đúng vậy đó."
Lệ Tiêu thu lại ý cười sắc lạnh trên khuôn mặt điển trai của hắn, nói.
"Tốt nhất là như vậy."
Chờ mọi chuyện xong xuôi cũng đã là nửa đêm.
Lạc Du Nhiên tính về nhà theo ba mẹ thì lại bị Lệ Tiêu tóm cổ tay rồi kéo lại,
Hắn áp sát vào người cô, thở ra từng hơi lành lạnh.
"Tiểu Nhiên, ngủ với anh đi."
Mấy người làm trong nhà nghe thấy cậu chủ nói vậy đều biết điều mà cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ bọn họ không hề nghe thấy chuyện gì hết.
Lạc Du Nhiên đẩy hắn ra, gằn giọng.
"Tôi nói cho anh lần cuối, tôi và anh không chung đường, anh buông tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều vàng mã xuống cho anh.'
Lệ Tiêu không để ý tới lời cự tuyệt lạnh lùng của cô, chỉ cố dí sát mặt lại gần, như keo da chó túm mãi cũng không đi.
"Không chịu."
Lạc Du Nhiên thực sự bực bội.
"Tôi nói anh cút đi!" Sau đó cô chạy vội lên xe ba mẹ và khóa chặt cửa xe lại, hai ông bà ở phía trong chỉ nghĩ bọn trẻ đùa vui với nhau nên cũng chẳng phản ứng gì.
Về đến nhà, Lạc Du Nhiên bèn làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa rồi lập tức nhào lên chiếc giường thân yêu của cô, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng có thẻ trở về một không gian mà cô thấy yên tâm và quen thuộc.
Cô thay đồ ngủ rồi bò lên giường, hiện tại cô không muốn suy nghĩ gì hết, cô đã lo lắng quá nhiều thứ rồi, thế nên đêm nay cô cứ để cho bản thân bình tĩnh lại đã.
Lạc Du Nhiên ngủ rất sâu, chỉ có điều đến nửa đêm cô lại bị lạnh tỉnh.
"Ưm.." Cô mơ màng đưa tay xoa xoa mắt, nhớ rõ ràng là gối ôm của cô đâu có lớn và cứng như vậy đâu.
Bàn tay cô mò mẫm trong đêm tối, sờ đưa cơ bụng của người nào đó, ngay lập tức, cô hoảng hốt mở bừng mắt.
Người đàn ông đang nằm bên cạnh cô đang hôn lấy mu bàn tay nhỏ bé xinh xắn, ngoài Lệ ác quỷ ra thì còn ai vào đây nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...