Ông Xã Đừng Đến Đây!
3.00 pm
Chiều tà nắng cũng nhạt bớt, Gia Ái bận lên người chiếc váy tím nhẹ nhàng, đôi mắt to tròn đôi môi mọng nước tùy tiện quẹt vài đường son. Chung quy cô so với năm năm trước ngoại hình không thay đổi là bao nhưng lại có chút gì đó trưởng thành toát ra. Hít một luồng khí thở nhẹ, cô nhìn đồng hồ đã đến hẹn phải nhanh chóng kết thúc mối liên quan này với anh ta mới được
Nhìn bảng tên nhà hàng, tâm cô động lại quá khứ. Sao lại là khách sạn này chứ, tại đây năm đó là lần đầu tiên cô gặp hắn, vì cứu em trai cô bất đắc dĩ phải mang tiếng bán thân ngay cả cô cũng không ngờ rằng đêm đã là mốc bắt đầu cho ngày tháng đau khổ. Mà chết tiệt tại sao nơi đâu không hẹn lại hẹn khách sạn, cái tên ranh ma này cô chắc chắn phải chú ý đề phòng
" Cạch"
Cô đẩy nhẹ cánh cửa, đưa khuôn mặt nhỏ vào trong thám thính. Hắn đến rồi? Cô chần chừ bước vào gõ nhẹ cửa
- Trần Khải anh có ở đây không?
Không tiếng trả lời, nhưng đằng trước phòng có đôi giày cơ mà?
Áhhh!! Đột nhiên có ai đó xong ra ôm chầm lấy cô, hơn nửa còn không mặt đồ! Cô vào nhầm phòng rồi sao?
- Biến thái cút ngay cho tôiii!!! Cô cố vùng vẫy xoay người tát thẳng vào mặt cái kẻ dị hợm phía sau mình
Hự! Trần Khải không kịp phản xạ liền ăn trọn cú tát của " vợ mình"
- Ái ~ em thật tàn nhẫn..
Là hắn! Gia Ái nắm chặt bàn tay mím chặt môi nhìn phía khác lãng tránh cơ thể chỉ có cái khăn che trước hông.
- Ngài Trần, mong ngài tự trọng
Khép hờ mắt ngã người về phía ghế, hắn bắt chéo chân giọng có chút lãnh đạm
- Phu nhân, vợ chồng lâu ngày không gặp âu yếm một chút em liền bảo anh tự trọng? Em không thấy rất không hợp tình sao?
Nhìn tên trước mắt, cô thật nghi ngờ hắn có phải là Trần Khải lạnh lùng hờ hợt ngày xưa hay không. Tại sao bây giờ một chút liêm sỉ cũng không có, giọng cô chấn chỉnh nghiêm túc lại
- Ngài Trần, ngài thấy rồi đó tôi đã có hai đứa con rồi hơn nữa chúng ta đã li thân hơn 2 năm theo luật pháp thì đã được giải quyết là đã li hôn, điều nay anh không biết sao?
Trần Khải trên ghế sớm đã thu hết vẻ bỡn cợt, ngũ quan tinh tế đột nhiên xuất hiện gân xanh. Một cũng li hôn hai cũng li hôn cô đây là muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ? Đừng hòng!
Nhìn hắn tỏa ra khí lạnh, cô đoán chắt rằng bản thân đã khiến hắn tức giận. Thôi thì liều vậy
- Trần tổng, cha của bọn trẻ e rằng không muốn tôi day dưa với anh mong anh.. A..
Vừa nghe đến cha bọn trẻ hắn ngay lập tức liền lao tới đè chặt hai tay cô xuống giường, hạ đôi môi mỏng cắn chặt lấy đôi môi của cô.
Ưm.. Gia Ái vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn nhưng sức lực của đàn ông quá lớn cô căn bản là vô lực
Nụ hôn càng ngày càng sâu, cái lưỡi linh hoạt của hắn luồng vào khoang miệng cô day dưa với cái lưỡi đang trốn tránh, hắn như không muốn rời đi, mùi hương này hương vị này đã từ rất lâu rồi hắn nhung nhớ. Càng nghĩ càng tức giận hắn thì một lòng trông cô về, còn cô thì sao? Hết lần này đến lần khác trốn tránh hắn. Cắn nhẹ phím môi tiểu Ái, hơi thở đã thấm dục vị ghé sát tai cô
- Cha bọn trẻ hoàn toàn đồng ý cho chúng ta day dưa...
Trợn mắt, những lời này của hắn là có ý gì? Hắn biết hết rồi sao? Sống lưng đột nhiên lạnh rùng mình tiểu Ái không nói nên lời
- Anh...
* Roẹt* Chiếc váy bị tháo xuống một cách dễ dàng. Tiểu Ái năm đó là do anh chưa hiểu được tình cảm của mình, nhưng hiện tại em nhất định phải là của anh dù sống hay chết!
- Chết tiệt Trần Khải anh cút cho tôi! Đừng... Dừng.. Ưm...
Mặc cho cô vùng vẫy chẳng mấy giây cô đã trần trụi trước hắn. A! Theo phản xạ cô đưa hai tay che ngực mình. Nhưng lại không nhanh bằng tay của hắn
- Muộn rồi. Giọng nói hắn đục ngầu phát lên hai chữ cuối cùng
Đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào đỉnh nhũ hoa hút nhẹ vào khoang miệng, hắn nhẹ tới mức như đang trân quý món ăn quý giá. Kích thích này khiến cho bả vai cô co lại đong đưa muôn trốn tránh, bàn tay to lớn còn lại luồng lách lên đôi môi mọng của cô lần lần đưa vào khoang miệng đang nỉ non..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...