Ông Xã Đừng Đến Đây!
Biệt Thự Trần Gia
Trần Khải ma mị bước ra từ phòng tắm, tùy tiện quấn chiếc khăn ngang lưng. Chân vừa đặt khỏi cửa phòng tắm bên tai liền nghe thấy giọng cô
- Đồ biến thái sao anh lại không mặc đồ mà bước ra vậy chứ!!!
Bóng dáng cô ngượng ngùng che mặt la mắng hắn
Liếc nhìn hướng tay cô chỉ, người kia là hắn?
- Bảo bối rõ ràng là còn khăn sao lại nói anh không mặc đồ... Giọng nói quỷ quyệt hắn bước về phía Gia Ái
- Aaaaaaa!!!! Biến thái mau cút đi....anh cút đi ra sofa cho emmm!!!
- Gia Ái... Hắn chạy thật nhanh khỏi phòng tắm vươn tay ôm chặt lấy cô
Hư không!
Cô biến mất rồi...
Cười khổ, Gia Ái làm sao lại xuất hiện trước mặt hắn, cô muốn tránh xa hắn còn không được nữa là...
Lắc đầu mạnh, hắn chau mày xoa mi tâm quay về hiện thực. Con ngươi dài hẹp khó đoán đảo quanh, thanh cao khoác bộ đồ ngủ. Đôi chân dài rảo bước đến chiếc ghế, lại là bàn làm việc
Mục tìm kiếm của hắn đầy rẫy tên cô
" Ting "
Mail của Jay gửi đến?
Click mở mail, nội dung cụ thể là anh đã tìm được tiểu Ly và xin phép nghỉ phép một tháng để chăm sóc cho cô ấy. Cuối mail anh còn thuật lại một câu nói của tiểu Ly:" Thiếu phu nhân muốn trở về gia đình của cô ấy"
Gia đình sao? Hắn trầm ngâm đôi chút
Gia Ái còn gia đình nào để về?
Đột nhiên đôi đồng tử hắn thu hẹp lại, khóe môi mỏng tạo nên một nụ cười bí hiểm
----.-----.-----
Bệnh viện
Phía ngoài khung kính đám y tá đang la hét chỉ về phía Jay. Đột nhiên bệnh viện lại có một đại mỹ nam lại còn ân cần chăm sóc cô gái tốt số kia nữa chứ!
Thật là của hiếm vật lạ mà..
Phía trên giường bệnh tiểu gia hỏa nào đó phụng phịu
- Anh....
- hửm? Giọng nhẹ nhàng Jay đáp
- Ồn quá! Mắt nhắm mắt hé cô không hài lòng liếc nhìn đám đông bên ngoài
Môi mỏng giương nụ cười tà mị, Jay đặt máy tính xuống bàn. Thân thể to lớn xê dịch đến cô, bàn tay to giữ nhẹ cổ cô, ấm áp đặt nụ hôn lên đôi môi đang phụng phịu của tiểu gia hỏa kia
- Aaaa!!!
Đám y tá bị một màng này làm cho tim tan vỡ rắc rắc
Đại soái ca anh nỡ lòng nào!!!
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tiểu Ly, Jay đột nhiên rời môi mỏng khỏi cô xoay người nhìn về đám ý tá đang tròn xoe mắt
Hít một ngụm khí..Jay lớn tiếng
- NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN KHÔNG THẤY VỢ CHỒNG NGƯỜI TA ĐANG "SINH HOẠT" À!!!!!!
" Rắc...Rắc" Con tim vỡ tan oh oh, tiếng khóc oán than oh oh ( Con tim tan vỡ - Phan Mạnh Quỳnh)
Đám ý tá thẹn quá hóa giận dậm chân giải tán
- Gì chứ sinh hoạt, nghĩ đây là đâu mà làm vậy hả trời!???
- Hừ... Đồ Sói ca chứ soái ca gì! Giải tán giải tán thôi
Tiểu Ly phía trong chăn thẹn thùng đến đỏ mặt tía tai, cái tên biến thái này thật là... Cô muốn tự đào cái lỗ chui xuống quá đi thôi ~
Jay liếc nhìn tiểu Ly, ngại gì chứ người ngại phải là hắn đây này!!
Đường đường là một thanh niên nghiêm túc chính hiệu, vậy mà vì "dại" gái liền không màng tất cả đập tan hình tượng!!!!
Quẹt quẹt cái mũi cao, ho khan một tiếng lấy lại dáng vẻ ngầu lòi của mình, thanh niên Jay vỗ nhẹ câu chăn
- Em còn muốn ở trong đó bao lâu?
Ể? Nghe anh hỏi cô liền ngốc đầu dậy khỏi chăn
- Ể gì mà ể dậy đi anh dẫn đi ăn!
- Đi thôiiiii!!!! Bụng nhỏ cô thật sự cũng đang đói meo, nghe anh dẫn mình đi ăn liền hào hứng đứng cả lên giường bệnh nhảy nhúng
- Cẩn thận! Haiz cô gái ngốc này, đang bệnh mà nghe ăn liền phấn khởi như vậy
Nhưng mà không sao, anh yêu cái cô gái tham ăn vô ưu vô tư này!
----------+------+---------
- Tiểu Giang chị đi chợ đây! Em ở nhà nhớ cho tiểu bạch và tiểu hắc ăn đấy nghe chưa!!!
Gia Ái vừa mang giày vừa dặn dò Chu Giang
Thật là bà chị vô trách nhiệm, em mình đây còn chưa cho ăn đã lo cho hai con chó này rồi, haizz...
- Nghe chưa hả?!!! Không nghe Chu Giang hồi đáp, Gia Ái lại càm ràm hỏi lại
- Dạ rồi....Tôi nghe rồi thưa bà chị đại nhân!!!!
Cậu cũng không chịu nổi phải gằn giọng trả lời cô, Gia Ái chị thật đúng là bà chị già độc ác!
Cười một tiếng, cô liền tung tăng đi đến siêu thị gần nhà
Dạo hết cái siêu thị, cô hăng hái quăng đồ ăn vào chiếc xe đẩy như một nữ đại gia. Hôm nay cuối cùng mình cũng được trổ tài nấu nướng rồi a~
Chiếc váy thanh lịch nhẹ nhàng lả lướt đến quầy tính tiền, cô vui vẻ đặt đồ lên quầy
- Phiền cô tính tiền giùm tôi
" Beep..beep"
Máy tính tiền liên tục kêu lên, một cái bill dài được đưa ra
- Bao nhiêu?
- Dạ 650.000đ
- Ồ... Cô cười nhẹ đưa tay vào túi xách tìm ví tiền
Ơ? Đâu rồi? Cô lúng túng lục túi khó xử cười nhẫn nại
- Xin lỗi... Cô đợi tôi một chút..ha..ha..
Chết tiệt! Quên tiền rồi!! Làm sao đây!!!
Đang khó xử không biết phải làm sao, phía sau lưng cô đột nhiên có một cái bóng lớn bước đến, kèm theo thanh âm bá đạo
- Siêu thị là của chúng ta, em cần gì phải thanh toán? Xách đồ và đi về nhà thôi nào..
Hả?
Cô theo bản năng xoay lưng, tim cơ hồ đập mạnh một cái đối với người đối diện
- Anh...
Tác giả: Truyện dạo này nhạt quá ~~ cần kho muối gấp!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...