Ediror: Bích NgânBeta: Tân SinhBạch Mộc Mộc nhớ ra phòng của mình có máy sấy nên qua lấy, cô để cho Lục Ngôn ngồi lên giường còn mình sấy tóc cho anh, lấy lược chải kỹ mái tóc.
Kiếp trước, Bạch Mộc Mộc là đại tiểu thư nhà họ Bạch, hai mươi năm về trước là một cô chiêu, mười ngón tay không dính nước.
Sau khi cô ngã bệnh, rồi đến viện mồ côi làm tình nguyện viên thì mới dần dần học chăm sóc bọn trẻ ở đó.
Thời gian dần trôi, mọi thứ cô đều làm được.
Không lâu sau, đồ vật cô mua được đưa đến.
Ngoài kẹo dồi ra thì Bạch Mộc Mộc còn mua vài món bánh kẹo khác.
Cô đoán chắc Lục Ngôn chưa từng ăn thử mấy món này.
Quả nhiên vừa lôi mấy món kẹo này ra, Lục Ngôn rất vui.
Bạch Mộc Mộc lấy ra một bịch kẹo dồi xé miệng ra, ra hiệu cho Lục Ngôn bỏ vào miệng.
Lục Ngôn cực kỳ tin tưởng Bạch Mộc Mộc.
Cô kêu anh làm như thế, anh không chút do dự đổ hết cả một bịch kẹo dồi vào miệng.
Ngậm miệng vào.
Mấy giây sau Lục Ngôn mở mắt thật to, tỏ vẻ vừa mừng vừa sợ!Không dám mở miệng nhưng lại muốn chia sẻ cảm giác của mình cho Bạch Mộc Mộc, dứt khoát che miệng nói: "Ở trong miệng rất ngọt! Rất ngọt!"Lắp bắp, Bạch Mộc Mộc suy nghĩ xem một chút thì hiểu ra anh muốn nói gì.
"Thích không?" Bạch Mộc Mộc hỏi.
Trước kia mấy đứa trẻ trong viện mồ côi rất thích kẹo dồi đường.
"Thích!" Lục Ngôn kích động mở miệng, quên mất trong miệng đang ngậm kẹo, vừa há mồm nói một chữ lại lập tức lấy tay che miệng lại.
Anh không thể nói chuyện, chỉ gật đầu liên tục.
Bạch Mộc Mộc chỉ vào đống đồ ăn trước mặt nói: "Ngoài kẹo dồi ra thì mấy cái này cũng cho anh.
"Chỉ có kẹo dồi là một phần thưởng đặc biệt.
Chỉ khi làm tốt thì mới được cho.
Kẹo dồi rõ ràng là chỉ ở trong miệng xoay, nhưng Lục Ngôn lại nhảy cùng với kẹo y hệt một đứa thần kinh, anh ở trong phòng khách nhảy lên nhảy xuống, cực kỳ vui vẻ.
Bạch Mộc Mộc bị anh nghịch đến đau cả đầu nhưng vẫn không ngăn lại.
Cô đoán hai mươi mấy năm này, Lục Ngôn dều sống không quá tốt, nên mới ăn có một bịch kẻo dồi đã vui đến nhường này.
Ăn xong kẹo nhảy, Lục Ngôn lại ngồi đó xem các món khác, anh cầm một túi mứt vỏ hồng, kéo dài ra rồi quấn lên ngón tay, một lúc lại quấn trên cánh tay, chơi chán rồi mới bỏ vào miệng ăn.
Ăn xong mứt vỏ hồng, Lục Ngôn lại muốn ăn kẹo, Bạch Mộc Mộc quét dọn phòng bếp một chút rồi cầm một ly nước tới, nói với anh: "Uống hết ly nước này rồi mới được ăn tiếp.
"Lục Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Uống ừng ực hết ly nước.
Nghe lời giống như một đứa trẻ.
Không đúng, anh vốn là một đứa trẻ mà.
Chờ anh uống nước xong lại cầm kẹo mút lên.
Bạch Mộc Mộc tưởng anh muốn ăn, không ngờ Lục Ngôn lại đưa kẹo đến trước mặt cô.
"Muốn em mở ra giúp anh sao?" Bạch Mộc Mộc hỏi.
Lục Ngôn lắc đầu, lại chỉ vào cô, ra hiệu kẹo mút là cho cô.
Bạch Mộc Mộc nhận lấy kẹo bóc giấy ra bỏ vào miệng, Lục Ngôn mới nhếch miệng cười.
Anh nhìn cô ăn kẹo, mở miệng hỏi: "Tiểu Bạch, bữa trước vú Trần có nói mấy ngày nữa sẽ có người đến làm vợ anh, có phải là em không?"Đối với Bạch Mộc Mộc thì Lục Ngôn chính là một đứa trẻ, hỏi anh trước: "Anh biết vợ là gì không?""Biết mà!" Lục Ngôn vui vẻ gật đầu: "Chính là chơi với anh mỗi ngày! Sau này anh sẽ không phải chơi một mình nữa.
"Bạch Mộc Mộc sống lại lần nữa, cô còn rất nhiều việc muốn làm, không nghĩ chỉ đơn giản chơi với Lục Ngôn.
Hơn nữa, dựa theo nội dung của tiểu thuyết, qua mấy năm nữa thì Lục thị xuống dốc, cô suy nghĩ, nói: "Là em, nhưng em không có khả năng chơi với anh mỗi ngày, có điều.
.
"Cô nói được nửa câu, Lục Ngôn đã tỏ vẻ rất buồn.
Cô lập tức nói tiếp: "Có điều chờ em làm việc, nếu anh không phá thì em sẽ cố gắng đi đâu cũng sẽ dẫn anh theo.
"Lúc này, ý nghĩ của Bạch Mộc Mộc rất giống với lúc trước khi cô chết: Tại sao hết lần này tới lần khác lại là tôi?Tên của cô không hiếm, rất nhiều người trên thế giới cũng có tên này, chọn trúng cô chắc phải có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Ví dụ như, là vì kinh nghiệm của cô, cô hiểu nỗi đau của Lục Ngôn nên có thể cảm động, sẽ không mặc kệ anh.
Lục Ngôn không hiểu Bạch Mộc Mộc nói làm việc là làm gì, nhưng anh nghe hiểu được nửa đoạn sau.
Cô nói nếu anh không phá thì sẽ dẫn anh ra ngoài chơi!"Được được! Anh không gây chuyện!" Lục Ngôn liều mạng gật đầu.
Bạch Mộc Mộc nhìn thời gian, đã 11 giờ, xem ra dì Trần sẽ không về.
Cô nhớ đến phòng bếp bừa bộn cùng với tình cảnh phòng của Lục Ngôn thì hẹn trước giúp việc 1 giờ, rồi gọi thức ăn ngoài.
Sau khi Lục Ngôn ăn trưa xong thì sắp xếp anh qua phòng cô ngủ.
Chờ giúp việc tới quét dọn phòng bếp với phòng Lục Ngôn.
Bạch Mộc Mộc ngồi ở phòng khách xem tin tức.
Giúp việc làm xong việc, Bạch Mộc Mộc đi kiểm qua một chút.
Giúp việc chẳng những dọn dẹp xong phòng của Lục Ngôn, còn giặt sạch quần áo bẩn của anh rồi phơi ở sân.
Chờ giúp việc đi, Bạch Mộc Mộc nhìn đồng hồ, Lục Ngôn đã ngủ được hai tiếng.
Cô nghĩ Lục Ngôn ngủ say nên mở cửa ngó một chút, vừa mở cửa đã thấy Lục Ngôn lật người nằm ngửa.
Đã hiểu.
Anh không ngủ.
Bạch Mộc Mộc rón rén đi qua, đứng bên giường.
Cô đứng chắn cửa sổ, che khuất một phần ánh nắng.
Lục Ngôn nằm thẳng đơ trên giường, cánh tay thẳng tắp ép sát hai bên hông, đè lên túi quần.
Hai mắt nhắm lại, lông mi rất dày hơi run rẩy.
Bạch Mộc Mộc cứ đứng nhìn Lục Ngôn như vậy, Lục Ngôn một lúc lại nhếch miệng, một lúc lại lắc đầu.
Cuối cùng nhịn không nổi nữa mới mở to mắt xin lỗi cô: "Xin lỗi, anh không ngủ được.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...