Lục Ngôn nghĩ rằng cô muốn đánh anh ta.
Giây kế tiếp, tay của Bạch Mộc Mộc dừng trên tóc, vỗ vỗ hai cái mà nói: "Thật ngoan quá, sau này chúng ta là bạn tốt rồi, tôi tên là Bạch Mộc Mộc, anh gọi tôi là Tiểu Bạch nhé, còn tôi sẽ gọi là là.
.
bạn nhỏ Tiểu Ngôn được không?"Trước đây tại cô nhi viện mấy bạn nhỏ đều gọi cô là cô giáo Tiểu Bạch.
Cô cũng thích thêm một tên sau của bọn trẻ.
Ban đầu Lục Ngôn hoảng sợ nhắm hai mắt lại, sau khi cảm nhận được tay của Bạch Mộc Mộc ở trên đỉnh đầu, còn kêu mình làm bạn thì mới từ từ mở to mắt.
Nghiêng đầu nhìn Bạch Mộc Mộc, ánh mắt vô cùng tập trung như có điều suy nghĩ lời nói của cô.
Khoảng mười giây đồng hồ, đầu Lục Ngôn gật mạnh hai cái, cười nói lớn: "Tiểu Bạch!"Việc này làm cho Bạch Mộc Mộc có cảm giác quay về lúc vẫn còn ở cô nhi viện.
Bạch Mộc Mộc rửa tay cho Lục Ngôn rồi đưa ra phòng khách, tìm hộp thuốc, cô vừa băng bó vết thương vừa hỏi: "Lát nữa đi tắm rửa có được không?"Tình huống này thật sự không thể không tắm rửa.
Lần này Lục Ngôn mới nói thật: "Em đun nước nóng, em sẽ bị phỏng chết!"Bạch Mộc Mộc: "Tôi giúp anh đun nước, anh tự mình tắm được không?"Lục Ngôn gật đầu hưng phấn.
Lục Ngôn nói rằng tự mình tắm, cô cùng vô cùng nghi ngờ, lúc trước cô cũng từng thấy những người trí tuệ kém phát triển như vậy, bọn họ cơ bản không thể phân biệt cái nào là tắm rửa, cái nào là chơi dưới nước.
Lục Ngôn sống ở phòng ngủ chính trên lầu.
Khi đi vào cô có thể ngửi được một số mùi lạ trộn lẫn vào nhau, có lẽ là đang mùa hè nên trong phòng không hề có chăn bông mà chỉ có khăn trải giường.
Ở bên cạnh là phòng thay đồ vô cùng lộn xộn, hầu hết quần áo trong đó đều có thẻ treo.
Còn có một cái giỏi lớn để trong góc dùng đựng quần áo cũ.
Bạch Mộc Mộc liền hiễu rằng quần áo của Lục Ngôn mùa nào cũng sẽ được gửi qua từ nhà họ Lục, còn quần áo mặc trên người cơ bản là đồ bỏ đi.
Cô tìm một bộ quần áo, chỉ chỉ vào phòng tắm nói: "Tôi giúp anh gội đầu, sau đó anh tự mình tắm rửa nhé.
"Lục Ngôn sử dụng những cảm giác trực quan nhất để phân biệt một người là tốt hay xấu.
Ban nãy cô cho anh ăn ngon, anh làm vỡ chén đĩa mà không mắng anh, còn muốn cùng anh làm bạn tốt nên anh liền nhận định cô là người tốt.
Phòng tắm của phòng ngủ chính rất rộng, ngăn cách ướt và khô.
Phòng tắm thực sự rất rộng, còn một bể sục hình tam giác với vòi hoa sen riêng bên cạnh.
Bạch Mộc Mộc kêu Lục Ngôn mặc quần áo rồi ngồi dưới vòi hoa sen, còn cô cầm vòi hoa sen đứng sau lưng anh làm ướt tóc trước.
Quần áo trên người Lục Ngôn rất nhanh đã bị nước vào ướt nhẹp, dính chặt trên người Lục Ngôn.
Có lẽ là bởi vì quá gầy nên Bạch Mộc Mộc phát hiện hai bên bả vai của Lục Ngôn có hai cái xương nhô ra, là xương cốt.
Đời trước của cô là làm một nhà thiết kế, lúc còn học Đại học đã bắt đầu lên kế hoạch cho thương hiệu của mình, vậy mà còn chưa tốt nghiệp đã sinh bệnh, chuyện này cũng đành gác lại.
Bởi vì lý do nghề nghiệp, suy nghĩ đầu tiên của cô khi nhìn thấy đỉnh vai hiếm có này là: Mặc đồ nhất định phải đẹp.
Theo bản năng đưa tay lên sờ sờ.
Cảm nhận được Bạch Mộc Mộc sờ vai mình, Lục Ngôn hơi uể oải mà nói: "Mẹ Trần nói chỗ này của ta khác với người khác, chỉ người xấu mới có cái này.
.
""Anh đừng nghe bà ta nói bậy.
" Bạch Mộc Mộc tắt nước, xoa dầu gội lên tóc Lục Ngôn, vừa xoa xoa vừa nói: "Cái đó là ký hiệu đặc biệt của Tiểu Ngôn, là do trời sinh ra, người khác cho dù muốn cũng không có được.
"Suy nghĩ thật sự của Bạch Mộc Mộc lúc này là: Cái xương cốt này rất khốc có được không hả!Đầu Lục Ngôn ngửa lên: "Thật vậy hả?"Bạch Mộc Mộc khẳng định đáp: "Thật đó!"Bạch Mộc Mộc gội đầu cho Lục Ngôn hai lần, cuối cùng cũng rửa sạch mặt của anh luôn.
Sau khi kiên nhẫn dặn dò Lục Ngôn cách tắm rửa cô mới rời đi.
Có lẽ là nằm trên giường đã quá lâu, Bạch Mộc Mộc cũng không rảnh rỗi, đem cửa sổ phòng ngủ chính cho thoáng, đem quần áo bẩn trong sọt ra khỏi phòng, tìm trong phòng thay quần áo tấm trải giường mới, đang muốn đổi thì.
.
"Tiểu Bạch em tắm xong rồi!"Lục Ngôn hớn hở từ phòng tắm chạy ra.
Để chân trần, bàn chân còn ướt chạy trên sàn phát ra âm thanh "xoạch xoạch".
Ban đầu Bạch Mộc Mộc chỉ thấy khuôn mặt của Lục Ngôn cũng dễ nhìn, dường như nước trên người chưa lau khô làm áo dính trên người một mảng lớn.
Hiện giờ là mùa hè nên rất nhanh liền hoàn thành.
Nhưng khi Lục Ngôn đến gần thì cô bắt gặp trên cổ anh có bong bóng màu trắng, cô mới phát hiện.
.
là cô quá lạc quan rồi.
Không chỉ ở trên cổ, mà các bọt trên lưng còn chưa được rửa trôi.
Xem ra bộ quần áo này không mặc được nữa, Bạch Mộc Mộc kéo Lục Ngôn vào phòng tắm, nhân tiện dạy anh làm bong bóng, để cho anh nhớ, Bạch Mộc Mộc hỏi: "Anh từng ăn kẹo sủi bọt chưa?"Lục Ngôn lắc đầu bối rối.
Bạch Mộc Mộc cười rồi nói: "Lần này tắm là một nửa thành công, tôi sẽ cho anh một viên kẹo sủi bọt làm phần thưởng.
"Nghe đến từ "thưởng", hai mắt Lục Ngôn sáng lên, liều mạng gật đầu: "Được! Được! Em thích nhất là ăn kẹo!""Bây giờ tôi đi mua.
" Bạch Mộc Mộc chỉ vào bộ quần áo mới tìm được bên cạnh, "Anh tự mình thay quần áo, tôi đợi ở bên ngoài nha.
"Lục Ngôn trong lòng đầy vui vẻ mà gật đầu.
Bạch Mộc Mộc vừa ra khỏi phòng tắm đã lấy điện thoại ra đặt mua kẹo.
Tuy rằng ở năm 2016 việc đặt đồ ăn bên ngoài không tiện lợi được như năm 2020 nhưng vẫn có nhiều ứng dụng mua sắm rồi giao hàng trong hai giờ.
Ở ngoài Bạch Mộc Mộc vừa mới đặt hàng thì nghe thấy Lục Ngôn đi tới từ trong phòng tắm.
Lần này chân anh ta đã đi dép lê đàng hoàng, cũng không còn xuề xòa như lần trước nữa, thay vào đó có chút căng thẳng mà hỏi cô: "Em lần này.
.
mặc đúng rồi phải không?"Bạch Mộc Mộc ngẩng đầu lên.
Lục Ngôn đứng sát tường, hai chân khép lại như một đứa trẻ đang chờ phần thưởng từ cô giáo vậy.
Cô lần này lấy cho "cậu nhóc" một bộ quần áo sáng màu, áo phông trắng và quần thể thao màu xám.
Có lẽ là do ở nhà quá lâu nên sau khi tắm rửa xong, màu da chân chính lộ ra của Lục Ngôn có hơi ốm yếu trắng bệch.
Gương mặt cũng đã sạch sẽ, cùng với mái tóc ngắn chia hai bên để lộ ra vầng trán mịn màng.
Bạch Mộc Mộc liếc qua thấy giá trị nhan sắc của anh rất cao nha.
Cũng vì tâm tính vẫn còn là một đứa trẻ nên cả người Lục Ngôn trông trẻ ra khác hẳn với tuổi thật.
Trong nhà cô người hầu, quản gia, lái xe tổng cộng ít nhất mười mấy người.
Bây giờ không phải là xã hội phong kiến, người hầu hay lái xe cũng đều là một nghề, không hề thua kém những nghề khác, nhưng người ta lại chọn nghề này để kiếm tiền.
Theo cô thì công việc này cũng cần phải hoàn thành tốt.
Dì Trần nghe Bạch Mộc Mộc nói, biểu cảm cứng lại, vỗ bàn "ba" một cái, "Cô nói vậy là có ý gì hả?"Giọng của bà ta có hơi lớn, tuy không hù dọa Bạch Mộc Mộc nhưng ngược lại dọa tới Lục Ngôn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...